Thẩm Lạc Vũ lắc đầu.
Từ trước đến nay, cô không phải báo, là chính người đàn ông này đã biến cô thành báo.
Vậy nên, cô phải cảm ơn anh.
Trong năm năm qua, chính những yêu cầu nghiêm khắc gần như không tình người của anh, đã giúp cô có thể sống sót.
Mặc dù phương pháp của anh tàn nhẫn lại cực đoan, nhưng thực ra anh đang ép cô phải sống tốt hơn thôi.
Một sự dịu dàng rất phũ phàng…
Thẩm Lạc Vũ nghiêm túc nhìn rõ từng ngũ quan anh tuấn của Dạ Lang, hắn nhướng hai hàng lông mày, lạnh nhạt cong môi theo thói quen.
“Đừng bày ra dáng vẻ như vĩnh biệt, mau chóng dưỡng thương thật tốt, tôi sẽ đến đón em!”
“Không cần…” Thẩm Lạc Vũ đột nhiên ý thức được, Dạ Lang căn bản không có khả năng cứu mình thoát khỏi tay Lãnh Đế Giác, ắt hẳn chỗ này vẫn là địa bàn của Lãnh Đế Giác hắn.
“Anh đi mau đi, chỗ này… rất nguy hiểm!” Giọng nói cấp bách khó giấu được vẻ yếu ớt.
“Giờ đã muộn rồi.” Dạ Lang liếc mắt ra ngoài cửa, nhếch môi cười nhạt nhẽo.
Cánh cửa được đẩy ra, két một tiếng, hai người đàn ông cao lớn lạnh lùng giống nhau đang đứng song song, sau lưng họ là một người phụ nữ bị thương đang cảm thấy chán nản bất lực.
Những bóng người ngoài cửa thấp thoáng, như ẩn như hiện lộ ra ý định gϊếŧ người.
Thẩm Lạc Vũ biết hai người đã bị bao vây và Lãnh Đế Giác sớm đã có chuẩn bị.
Cô lặng lẽ nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn ở cửa, lần đầu cúi người cầu xin: “Lãnh tiên sinh, xin anh tha cho anh ấy.”
“Thẩm, đã quên những gì tôi nói với em rồi sao?” Anh đã từng nói với cô, sát thủ chỉ dùng súng giao tiếp với mục tiêu mình rình gϊếŧ.
“Xem ra, anh ta không cảm kích lòng tốt của em.” Lãnh Đế Giác khẽ cong khóe miệng.
Thẩm Lạc Vũ cắn môi, cặp mắt ngấn nước nhìn hắn chăm chú.
“Tôi đã cứu anh một mạng, tôi hy vọng anh hãy tha cho anh ấy, sau đó chúng ta, không ai nợ ai.”
“Em cứu tôi và tôi tha cho hắn, là hai chuyện khác nhau. Em dựa vào cái gì muốn tôi tha cho người đang có mưu đồ gϊếŧ tôi?” Đôi mắt đen nhìn về phía cô như màn đêm tăm tối.
“Anh muốn thế nào mới chịu tha cho anh ấy?” Nếu không có anh ấy, có lẽ, cô đã không còn trên thế giới này và lần nhận nhiệm vụ này, chắc chắn anh cũng là vì cô.
Về tình về lý, cô cũng không thể để Dạ Lang xảy ra chuyện.
“Thẩm, chuyện giữa đàn ông, em đừng...”
“Im đi!” Cô giận dữ hét lên với Dạ Lang, bây giờ không phải lúc thể hiện khí thế anh hùng.
Cô nhắm mắt lại, chịu đựng cơn choáng váng đột ngột, sau lại dịu giọng nói với Dạ Lang.
“Tôi cũng xin anh, hãy từ bỏ việc ám sát Lãnh tiên sinh đi.”
“Hắn chính là người em muốn sao?” Dạ Lang liếc nhìn Lãnh Đế Giác hỏi.
“Đúng vậy!” Thẩm Lạc Vũ ra sức gật đầu, hai người đàn ông này, một người là hổ hung dữ, một người là báo nhanh nhẹn, bất kể là ai làm thương ai, cô đều không muốn nhìn thấy.
Vì vậy, cô chỉ có thể nói dối.
“Anh thấy rồi đấy, tôi có thể vì anh ấy mà ngay cả mạng cũng không cần.”
“Nếu tôi vẫn khăng khăng muốn gϊếŧ hắn thì sao?”
“Vậy thì, hãy bước qua xác tôi trước!” Cô biết, muốn Dạ Lang kiêu ngạo từ bỏ nhiệm vụ của mình là gần như không thể, thế nhưng, cô vẫn muốn lấy mình để cược.
Mặt nhỏ trắng bệch đột nhiên hiện lên tia đỏ hồng, chói mắt đến lay động lòng người, bất cẩn khơi dậy yếu điểm trong lòng Lãnh Đế Giác đang đứng bên cạnh.
Có vẻ như Dạ Lang cũng bị cảm động, anh lãnh ngạo mím chặt môi, nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Vũ.
Thoáng chốc, một cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm đang lan tràn trong không khí.
Không chỉ vì tâm lý mà còn vì lý do thể chất, Thẩm Lạc Vũ cứ cảm thấy không khí ngày càng loãng, như thể không đủ để hô hấp...
“Em thắng rồi!” Thanh âm buốt giá vang lên trong phòng bệnh, Dạ Lang quay đầu lại, cơ hồ như không muốn nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của cô.
“Cảm ơn anh.” Cô cược thắng rồi, nhưng cô không ngờ, mình lại quan trọng đến vậy trong lòng của Dạ Lang, điều này lại càng khiến cô cảm thấy có chút áy náy.
Chăm chú nhìn sâu sắc bóng lưng cao lớn của Dạ Lang, Thẩm Lạc Vũ lại yếu ớt đưa mắt nhìn về phía Lãnh Đế Giác.