Tình Yêu Độc Đoán Của Tổng Tài Mafia

Chương 20: Nghẹt thở

“Nhàm chán!” Cô muốn nâng tay đẩy hắn, nhưng khi ấn vào l*иg ngực rắn chắc ấy, tim cô liền đập thình thịch, bất chợt làm cô nhớ đến cái đêm triền miên mãnh liệt với hắn.

Khuôn mặt nhỏ bỗng trở nên nóng bừng, thậm chí giọng nói cũng run lên.

“Tránh... tránh ra, anh làm tôi nghẹt thở rồi.”

Thích thú trước vẻ quẫn bách của cô, “ha ha...” một nụ cười nhỏ nhạt nhoà bật ra từ cổ họng hắn, đôi mắt đen láy ánh lên màu sắc lấp lánh như pha lê nhìn chằm chằm cô.

“Vậy đừng thở là được!”

“Hả?”

Vừa dứt lời, Lãnh Đế Giác cúi đầu, hung dữ hôn lên cái miệng nhỏ đỏ tươi mà hắn đã khao khát bấy lâu...

“Ưʍ...” Thẩm Lạc Vũ mím chặt môi, né tránh tứ phía.

Sao hắn có thể làm vậy?

Hắn vừa rồi còn ở cùng với người phụ nữ kia...

Không, quan trọng là hắn không phải Ngạn...

Chung quy lại, hắn không thể đối xử thế này với cô.

Cô rối loạn với mạch suy nghĩ của chính mình, tay đấm chân đá, từ chối nụ hôn của hắn.

Nhưng, lúc này, hai chân cô đã bị đôi chân dài của hắn giam giữ, hai tay cũng bị nâng lên cao, ấn vào tường.

“Đừng... ưʍ...” Một tiếng gầm giận dữ, hàm răng dễ dàng bị hắn cạy mở, mặc cho hắn xông thẳng vào.

Môi lưỡi quá nóng bỏng, khiến hắn không thể tiết chế mà công thành đoạt đất, khuấy đảo nhiều lần, tàn sát bừa bãi vô độ.

Môi lưỡi càng tiến sâu hơn, toàn bộ cơ thể hai người đã gần như dán chặt vào nhau, nhưng Lãnh Đế Giác vẫn cảm thấy không đủ, lại ép cô chặt hơn.

Đây được xem cái gì? Được xem là cái gì?

Hắn không phải Ngạn, họ cũng không phải tình nhân, điều kinh tởm hơn, là hắn vừa mới thân mật với vị hôn thê của hắn...

Hắn xem cô là gì?

Ham muốn thay thế không thoả mãn?

Nhưng dung mạo hắn giống hệt như Ngạn, nụ hôn của hắn cũng nóng bỏng đến mức khiến cô cảm thấy choáng váng, không khỏi rùng mình...

Sao có thể như thế này!

Khóe miệng hở của Lãnh Đế Giác đột nhiên cảm nhận được vị mặn, có hơi ẩm ướt, thì ra là nước mắt của cô!

Những giọt nước từ từ lặng lẽ, trào ra trong đáy mắt như thể phủ một lớp sương mù, làm ướt hai gò má cô.

Có điều đôi mắt ấy lại không hề đáng thương, ngược lại lạnh lẽo đầy hận thù.

Bàn tay to chạm vào gò má đẫm nước mắt của cô, “Sao lại nhìn tôi như này?”

Hắn thì thầm vào tai cô, trong giọng điệu mê hoặc có chút khí thế khϊếp sợ.

“Không phải em cũng rất hưởng thụ à? Nhưng bây giờ lại vì Ngạn của em mà bày ra dáng vẻ giả vờ thanh thuần, thủ thân như ngọc, em không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

Mỗi một câu thốt ra từ đôi môi mỏng cứ giống như một con dao sắc nhọn đâm vào chỗ đau của Thẩm Lạc Vũ.

“Bốp— —” Một tiếng tát tai giòn tan vang lên trong căn phòng tổng thống rộng lớn.

Khuôn mặt Lãnh Đế Giác bị tát nghiêng một bên, hắn nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, trong đôi mắt đen láy ngút ngàn cơn xung thiên.

Toàn thân Thẩm Lạc Vũ run rẩy, cô chầm chậm trượt dọc theo bức tường, ngồi xổm xuống, ôm bản thân cuộn tròn như quả bóng nhỏ.

Trong phòng im phăng phắc đến đáng sợ, một lúc sau, một giọng nói lành lạnh vang lên.

“Anh không phải Ngạn, anh là Lãnh Đế Giác, hôn phu của Doãn Thượng Hi. Và tôi chỉ là thế thân của Doãn Thượng Hi, tôi có thể đỡ đạn thay cô ta, nhưng tôi sẽ không lên giường với anh thay cô ta. Ngài Lãnh, xin anh hãy tôn trọng giao dịch của chúng ta...”

Rốt cuộc, cô đang nói cái quỷ gì vậy?

Sau khi hoan ái cùng hắn được vui sướиɠ, lại muốn vạch rõ ranh giới với hắn!

Lệnh Ngạn, lại là hắn sao? Chẳng lẽ hai đêm đó hắn vô duyên vô cớ làm thế thân của kẻ khác?

Cơn giận có hơi tiêu tan, nhưng lúc này lại nhanh chóng tích tụ, từ trong đôi mắt ẩn nhẫn và đôi tay to nổi đầy gân xanh của hắn, cũng không khó để nhìn thấy loại khí tức muốn hủy diệt.

Chỉ trong phút chốc, Thẩm Lạc Vũ chỉ thấy hắn gầm lên, hung dữ giơ nắm đấm, chĩa về phía mình— —

Hắn cứ giống như quỷ sa tăng, cả người toả ra khí tức giận lạnh lẽo có chủ ý.

Nắm đấm sượt qua đỉnh đầu cô, kéo theo một trận gió lạnh.

Ầm một tiếng, nắm đấm của hắn nện mạnh vào tường, chỉ cách đỉnh đầu Thẩm Lạc Vũ vài centi, hắn siết chặt nắm tay, dứt ra, rồi rời khỏi.