“Anh làm cho em mà.” Ngụy Nam cong khóe miệng: “Đồ trẻ con.”
“Xí, anh mới trẻ con ý.” Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Em có muốn thế đâu.”
“Ừ ừ ừ, là anh cố chấp làm cho em.” Ngụy Nam ra vẻ đáng thương nói: “Xin em nhất định phải ăn đấy.”
“…… Phì.” Thích Hân Nhiên phì cười, quay mặt đi, yên lặng uống nước.
Uống nước xong, lò nướng cũng nước xong bánh mỳ, cô đi vòng qua anh cầm theo cái đĩa sạch tới kẹp bánh mỳ gối ra. TruyenHD
“Còn bánh chưa nướng không ạ?” Cô hỏi.
“Trong tủ lạnh có đấy, em tự lấy đi.” Ngụy Nam quay đầu lại nhìn cô: “Em không thích nướng à?”
“Không phải, chẳng qua em sợ nhiệt thôi.” Thích Hân Nhiên mở túi ra, gắp một miếng đặt lên đĩa: “Gần đây em hay thức đêm nên cảm giác bị nóng trong người ý.”
“Sao em lại thức đêm.” Ngụy Nam cúi đầu lật chân giò hun khói: “Thời gian clb kịch của em tập luyện sớm lắm mà?”
“Sớm là sớm, chủ yếu vì đảm bảo thời gian đi học của họ thôi.” Thích Hân Nhiên thở dài: “Nhưng em ngoài việc chỉ đạo họ tập luyện còn phải làm việc khác nữa, hiện tại thời gian bị chiếm, em chỉ có thể dồn sang buổi tối tập luyện xong rồi lại về ký túc xá làm việc khác.”
“Hôm nay em không bận hả?” Ngụy Nam hỏi.
“Vâng, hôm qua dự án của bọn em đã kết thúc rồi, tài liệu cũng đã nộp lên, giờ chỉ còn chờ kết quả thôi nên chẳng có gì để lo lắng cả.” Thích Hân Nhiên đáp: “Hiện tại nghỉ ngơi một ngày, nửa tháng sau tập trung luyện tập cho tốt là được.”
“Việc tồn đọng trả hết rồi?” Ngụy Nam nghĩ đến việc tối qua, thuận miệng hỏi.
Thích Hân Nhiên gật đầu: “Kế Hoạch không yêu cầu phản âm thì cơ bản là xong rồi ạ. Có lẽ phải qua bên phòng làm việc một chuyến, nhưng em không có kịch diễn cố định, boss bảo đợi em học xong kỳ này mới sắp xếp tác phẩm mới cho em.”
“Bây giờ em đang làm full time hay part time trong phòng làm việc?”
Ngụy Nam tắt bếp, gắp trứng rán và chân giò hun khói vào đĩa, Thích Hân Nhiên tự giác duỗi tay giúp anh bưng ra ngoài, sau khi trở lại bếp mới trả lời câu hỏi của anh.
“Em chắc là part time. Nếu full time thì mỗi tháng dù có nhận kịch hay không đều được trả lương, em không vậy, chỉ nhận kịch mới được trả thù lao, làm nhiều có nhiều, biểu hiện tốt thì boss sẽ phát thêm tiền thưởng.”
“Sau này em vẫn định làm thế này ư?” Anh nói.
“Em vẫn chưa biết nữa.” Thích Hân Nhiên chống một tay xuống kệ bếp, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt đá cẩm thạch: “Cũng có thể thi lên thạc sĩ.”
Khi cô chọn đến thành phố G để học đại học, mặc dù bố mẹ tôn trọng sự lựa chọn của cô và không có bất kỳ phản đối nào nhưng có thể thấy rằng họ không nỡ. Tóm lại một nam một bắc cách xa như thế, số lần về thăm nhà trong năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, có việc gấp cũng khó về kịp.
Nếu cô ở lại phòng làm việc tiếp tục phối âm tương đương với lựa chọn sống tại thành phố G, nhưng nếu không ở lại, tương lai có lẽ sẽ về đại học bên phương bắc thi lên cao học……
“Quê em ở Đông Bắc đúng không?” Bình thường nghe cô nói hay bị uốn lưỡi song không giống giọng Bắc Kinh, có lẽ còn thiên về hướng bắc hơn chút nữa: “Tỉnh L hả?”
Thích Hân Nhiên trợn to mắt: “…… Sao anh biết?”
“Anh nghe giọng để đoán thôi.” Ngụy Nam cười: “Phát âm đặc giọng bên đấy.”
“Nào có.” Thích Hân Nhiên lại nhấc chân định giẫm anh, người náo đó nhanh nhẹn né tránh: “Em đã luyện tốt hơn trước rất nhiều rồi ý.”
Hồi đầu mới tham gia l*иg tiếng có người đề qua vấn đề này với cô, sau ký kết với phòng làm việc lại có bậc tiền bối nhắc tới nên cô luôn chú ý giảm bớt khẩu âm, cố gắng luyện tập âm chuẩn theo tiếng phổ thông, phát âm cũng rõ ràng hơn.
“Ồ.” Ngụy Nam cười nhẹ, lấy túi bột cà phê từ trong tủ ra, ung dung pha cà phê: “Em uống không?”
“Không, đắng lắm.” Cô nhìn lướt qua dòng chữ tiếng Anh trên bao bì, lắc đầu từ chối: “Em thích trà sữa cơ.”
“Trà sữa chỉ có loại hòa tan thôi.” Ngụy Nam nói.
“Thế thì khỏi.” Thích Hân Nhiên xua tay: “Em hay uống trà sữa bán ngoài quán cơ.”
“Đều nhiều đường, nhiều calories như nhau cả.” Ngụy Nam ấn xuống chốt mở, sau đó cầm cốc cà phê nhỏ ra: “Uống lên không sợ béo ư?”
“Thỉnh thoảng em mới uống một hai lần chứ có uống thường xuyên đâu.” Thích Hân Nhiên đáp: “Cùng lắm uống xong thì tới phòng tập thể thao là được.”
“Thật ra cùng không vấn đề gì.” Chẳng rõ Ngụy Nam nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Em bây giờ rất tốt, không phải giảm béo đâu.”
“Dạ?” Thích Hân Nhiên chưa kịp load lên não.
“Giảm nữa rồi giảm luôn cả phúc lợi của anh thì sao?” Người nào đó nhìn cô đầy ẩn ý.
“…… Cút xéo!” Chiếc dép hường phấn đáng yên giẫm mạnh vào chân anh: “Cái đồ vô liêm sỉ!”
Sau khi giẫm xong cô vùng vằng quay người rời đi, Ngụy Nam đứng sau vui vẻ nửa ngày, lúc rót cà phê suýt nữa run tay làm đổ ra ngoài, mang vào tìm cô thì chợt trông thấy cô đang thu quần áo ngoài ban công, anh gọi cô vào ăn sáng.
Bên kia hừ một tiếng làm anh lại không kìm được bật cười.
Thích Hân Nhiên cầm nội y vào phòng tắm thay, bình thường trong ký túc xá cô quen không mặc áo, tận tới khi ra cửa mới mặc, hôm nay rời giường chẳng để ý nên không mặc rồi bị ai kia nhắc nhở mới chợt nhớ ra.
Nhân tiện nhìn thấy áo phông trắng anh phơi ngoài ban công…… Sao trông giống cái áo anh mặc sau khi tắm tối qua thế nhỉ?
Vả lại, những thứ khác đều khô, chỉ riêng cái này sờ vào còn âm ẩm, dường như giặt xong không cho vào máy để vắt ý.
Chậc chậc, kỳ ghê.
Cô nhớ hôm qua trước khi vào phòng tắm khóc ai kia còn đang mặc, sau lại về phòng ngủ thì đã cởi ra rồi.
Lúc ấy không rảnh bận tâm, hiện tại ngẫm lại bỗng cảm thấy sai sai.
Anh mở nước vừa rửa mặt vừa khóc thì không thể làm bẩn quần áo được?
Vậy tại sao phải giặt?
Trừ khi……
Trừ khi dính thứ gì đó cần phải giặt.
Liên tưởng đến hành động bịt mũi lao vào phòng tắm tối qua, im ỉm bên trong không ngừng hất nước lên mặt cùng với chiếc váy ngủ bị xé toang thành hai mảnh kia ——
Vcl?
Đừng nói tên này đổ máu mũi đấy nhá?!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Thế mà còn khoe khoang xem bao nhiêu phim, cô mới chỉ mặc váy ngủ thôi đã xem đến chảy máu mũi rồi?
Đúng là trai tân.
…… Mất mặt quá còn gì ha ha ha ha ha ha ha.
Thương thay cho Ngụy tiên sinh đã vất vất vả vả nấu bữa sáng tình yêu lại bị bạn gái chê cười một cách vô cớ cả sáng.
Thật là tủi thân.
Vì thế sau khi ăn bữa sáng, xem TV một lát, Ngụy tiên sinh rốt cuộc không chịu được nữa lôi cô bạn gái còn đang cười trộm ra xử trí tại chỗ.
Từ sô pha phòng khách lăn đến mặt đất rồi lại lăn đến bàn ăn, cuối cùng lúc ôm vào phòng tắm lại lăn thêm lần nữa, đến khi tắm xong ra ngoài Thích Hân Nhiên gần như chẳng thể đứng nổi, ôm …… À không, mà là bóp cổ người nào gặm mặt anh, cho đến khi anh liên tục đảm bảo không động dục nữa mới bằng lòng buông tay.
Một buổi sáng tốt lành cứ thế trôi qua, ban đầu định ra ngoài hẹn hò thì lúc này Thích Hân Nhiên cũng đã mệt tới mức lười cử động, cô rúc trong lòng bạn trai nghịch điện thoại, nghịch đến khi đói bụng mới đẩy đẩy ai kia vẫn đang ngắn co, giục anh đi kiếm ăn.
Ngụy Nam không nhúc nhích, chỉ giơ cánh tay tới trước mặt cô rồi hào phóng bảo: “Thịt đấy gặm đi, khỏi cần ăn cái khác.”
“…… Em không cần.” Thích Hân Nhiên chê bôi hất tay anh ra: “Chỗ anh không có tí đồ ăn vặt nào à?”
“Không có, anh đâu ăn.” Ngụy Nam ôm cô cười: “Cơ mà rượu thì nhiều lắm, trắng đỏ đủ cả, em có uống chăng?”
“Ban ngày ban mặt uống rượu làm gì.” Cô nhìn đồng hồ, đã sắp 3 giờ rồi, quá bữa trưa song bữa tối lại quá sớm, cô ngồi dậy rủ: “Không thì mình đi siêu thị ha? Mua chút gì đó lấp bụng.”
“Ừ, vậy đi siêu thị.” Ngụy Nam không ý kiến ý cò gì, miễn cô vui là được: “Em còn không chịu đứng hả? Có cần anh bế em đi……”
Anh chưa dứt lời đã bị cô bóp cổ, để tránh khuôn mặt đẹp trai ngời ngời gặp họa lần nữa, Ngụy tiên sinh quyết định ngoan ngoãn ngậm miệng.
Do đang trong thời gian làm việc nên siêu thị khá vắng vẻ, chủ yếu chỉ có người già chậm rãi đi dạo, không đẩy xe cùng chẳng cầm giỏ, không biết họ tới mua thức ăn hay chỉ định đi rèn luyện cơ thể nữa, ánh mắt họ nhìn hai người cứ như thể không chịu làm việc đàng hoàng vậy.
“Em lấy cái này không?” Ngụy Nam chẳng để ý tới ánh mắt của người khác, rất tự nhiên hỏi cô muốn ăn snack vị gì.
“Vị dưa đi ạ.” Thích Hân Nhiên nhận lấy túi snack trên tay anh bỏ vào xe đẩy: “Ăn vào cảm giác không bị béo.”
“Xời, đều là snack cả, làm sao không béo được.” Ngụy Nam thẳng thắn vạch trần.
“Ai cần anh lo.” Cô hừ một tiếng, cầm luôn cái gói anh vừa mới nhấc lên bỏ vào giỏ hàng: “Em cũng thích thịt khô nữa, còn có vị lạc cay…… Anh ăn được cay không đó?”
“Không ăn thì em không mua nửa hả?” Ngụy Nam cong môi.
“Em sẽ mua ít đi.” Thích Hân Nhiên suy xét rất chu đáo: “Không thì em sẽ mang về ký túc xá, dù sao cũng không thể lãng phí được.”
“Mua đi mua đi, thích gì cứ lấy.” Ngụy Nam bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: “Miễn ai đó sau này lại bảo trong nhà không có đồ ăn, nghe rõ thê lương.”
“Hừm.” Còn lâu cô mới khách khí với anh, quay người bỏ thêm vài thứ ăn vặt vào trong xe đẩy: “Chocolate……”
“Cũng lấy.” Ngụy Nam cúi người xem rồi lấy mỗi loại đen trắng một gói, đều là thuần chocolate.
“Chẳng phải anh không thích ăn à, sao mua nhiều vậy?” Thích Hân Nhiên hỏi.
“Về nhà anh nấu món này cho em thử.” Ngụy Nam sờ cằm: “Lát nữa mua thêm bột mì.”
“Lần trước mình làm pizza vẫn còn thừa ít bột mì mà?”
“Đó là bột mì có hàm lượng gluten cao, lần này anh sẽ sử dụng bột mì có hàm lượng gluten thấp.”
“Có gì khác nhau ạ?” Cô nàng chỉ biết nấu vài món cơm nhà đơn giản tỏ vẻ tò mò hỏi.
“Bột mì nhiều gluten có hàm lượng protein cao không dễ bị vón cục, có kết cấu đặc, rất thích hợp để làm bánh mì, ngược lại, bột mì ít gluten có hàm lượng protein thấp, thích hợp cho các loại bánh bông lan, bánh quy và các loại bánh ngọt kiểu Âu.”
“Ồ…… Thế anh định làm gì đó, bánh quy ư?”
“Anh không nói cho em biết đấy, ha ha.” Ngụy Nam cười ôm chầm lấy cô: “Đi, mua nguyên liệu nào.”
Sau khi mua rất nhiều thứ ở khu đồ ăn sống, cuối cùng hai người đẩy xe đầy ắp đồ xếp hàng thanh toán, còn bị bác trai bác gái chỉ xách ít rau dưa liếc qua vài lần, viểu cảm như thể hai người họ ngoài không làm việc đang hoàng còn là đồ phá của nữa.
…… Tóm lại hình tượng cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Đặc biệt là người nào đó còn tiện tay cầm hai cái hộp nhỏ trên giá bên cạnh quầy thu ngân ném vào xe mua sắm.
Siêu đắt.
Siêu mỏng.
Thích Hân Nhiên chỉ nhìn lướt qua dòng chữ trên hộp nhỏ đã muốn giấu mặt đi, hai tai như bị bỏng, cảm giác lưng sắp bị ánh mắt của người đứng sau bắn thủng, cô cắn răng véo eo anh, khẽ hỏi: “Lúc anh lấy thứ này không thể…… Kín đáo hơn được à?”