Thịt Trước Yêu Sau

Chương 37

Thích Hân Nhiên nằm sấp trên giường, nghiêng đầu gối lên cánh tay một lúc vẫn thấy không thoải mái bèn duỗi tay kéo gối ôm vào trong ngực, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Vừa mệt vừa buồn ngủ.

Từ lúc ai kia bổ nhào tới cô đã cảm thấy có gì đó không ổn nhưng chẳng kịp ngăn cản, mơ mơ màng màng chiến đấu với anh đến bây giờ.

“Cưng à.” Ngụy Nam cũng gối lên cánh tay, song tư thế của anh là nằm nghiêng, lười biếng híp mắt nhìn cô.

“Hửm.” Cô nhấc đầu để lộ nửa khuôn mặt, gác cằm lên đầu vai mềm mịn nhẵn nhụi, không thèm mở mặt: “Sao ạ.”

“Đợi lần sau.” Ngụy Nam giơ tay vuốt ve lưng cô qua một lớp chăn: “Lại mua bộ áo ngủ mới nhé?”

“…… Sau đó lại để anh xé chơi ư?” Thích Hân Nhiên tức giận vặc lại một câu.

Từ lúc ai kia bổ nhào tới cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng thật sự hoàn toàn không nghĩ tới ai kia sẽ xé toạc váy ngủ của cô thành hai nửa…… Chẳng biết do chất lượng vải kém hay sức lực của anh quá kinh người nữa.

“Khụ, tại anh lỡ không kiềm chế được thôi.” Ngụy Nam thoáng chột dạ, lẩm bẩm: “Ai bảo bộ đồ ngủ này của em lại gợi cảm thế chứ.”

“Cút đi, cái đồ đầu óc đen tối.” Thích Hân Nhiên nhấc chân đá chăn, muốn cái tay trên lưng xoa eo cho cô, mở miệng: “Người ta bán đồ ngủ đứng đắn chứ có phải nội y tình thú gì đâu, gợi cảm con khỉ.”

Dứt lời lại vùi mặt vào trong gối, khẽ hừ hai tiếng.

Không lâu sau chăn được xốc lên, một bàn tay chui vào chậm rãi xoa bóp eo cô, lực tay vừa vặn thoải mái khiến cả người cô dần thả lỏng, cảm giác mềm như bông.

“Mệt lắm à?” Ngụy Nam vừa xoa vừa nhẹ nhàng hỏi cô.

“…… Hỏi thừa.” Tiếng rầu rĩ từ trong gối truyền ra.

“Lát nữa có cần anh bế đi tắm không nhỉ?” Anh cười hỏi.

“Anh có tin em đá anh xuống giường ngay lập tức không?” Thích Hân Nhiên vờ giơ chân lên, không nhấc nổi, cảm giác mỏi nhừ khiến cô suýt rêи ɾỉ ra tiếng, chỉ đành duỗi tay đấm vào ngực anh: “Khốn nạn.”

Ngụy Nam vẫn mỉm cười, đỡ lấy nắm tay cô hôn hôn, lại ghé sát vào cùng cô kề tai thì thầm: “Làm đau em không?”

Anh hỏi rất dịu dàng, nghe không giống đang giở trò lưu manh.

Tuy nhiên, cảm giác ngại ngùng còn nhiều hơn cả lúc anh giả bộ đứng đắn giở trò lưu manh, cô nghe mà hai lỗ tai ửng hồng, không nói gì mà chỉ chậm rãi lắc đầu.

Thật ra mà nói ở phương diện này anh rất chừng mực.

Mặc dù miệng hay nói mấy lời linh tinh nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên thì những lần sau đó không hề làm cô cảm thấy miễn cưỡng hoặc khó chịu, mỗi lần xong việc cũng đều bế cô đi tắm sạch sẽ. Cho dù cô nhắm mắt ngủ say thì sáng hôm sau tỉnh dậy cơ thể luôn thoải mái nhẹ nhàng.

Được hưởng thụ thế này quả thực không tệ, song khó trảnh khỏi vẫn muốn hỏi một chút.

“Ngụy Nam.” Thích Hân Nhiên nhấc đầu ra khỏi gối, cẩn thận nhìn bạn trai nhà mình: “Khi đó anh bảo là lần đầu tiên của mình, muốn em chịu trách nhiệm với anh…… Là lừa em phải không?”

“Hử?” Ngụy Nam ngẩn người: “Lừa cái gì cơ?”

“Anh đừng giả vờ, nhân lúc em có tâm tình hỏi thì mau thẳng thắn đi.” Cô lạnh mặt cảnh cáo: “Nếu không có một ngày tòi ra nợ cũ thì hậu quả sẽ rất nghiêm tọng đấy.”

“Haiz, không phải.” Ngụy Nam lấy lại tinh thần, thực sực tức cười: “Từ đâu mà em lại cảm thấy anh lừa em?”

“Lần đầu tiên có thể săn sóc đến thế ư?” Thích Hân Nhiên nhìn anh, mặt vẫn lanh te: “Hơn nữa lúc làm cũng rất thành thạo, mỗi lần còn dùng nhiều tư thế mới…… Khụ, ai tin đó là lần đầu tiên của anh chứ.”

“Chỉ thế thôi?” Ngụy Nam nghe xong, phá ra cười một lúc mới dừng lại: “Anh có thể coi đây là đang khích lệ anh không?”

“Bớt dát vàng lên mặt mình đi cha nội.” Thích Hân Nhiên hừ một tiếng.

“Thật sự là lần đầu tiên, anh không lừa em.” Ngụy Nam đáp: “Em có thể khinh thường trai tân nhưng không thể coi khinh năng lực học tập của trai tân bọn anh đâu nhé.”

“Học tập cái gì?” Cô nhíu mày.

“Cưng à, em không biết có một thứ tên là phim chữ cái ư?” Ngụy Nam nghiêm túc phổ cập khoa học: “Ví dụ như AA, GA đó, cơ bản thì đa số đàn ông con trai đều sẽ xem.”

“……” Thích Hân Nhiên hiểu ra, cảm thấy cũng có lý: “Vậy các anh chỉ xem không luyện hả?”

“Luyện thế méo nào được. Trường anh tỉ lệ nam nữ chênh lệch siêu nghiêm trọng luôn. Cả ký túc xá đều là đàn ông độc thân.” Ngụy Nam nửa đùa nửa thật: “Phim G thì luyện được đấy, cơ mà anh liều chết phản kháng tẩn chúng nó một trận, sau đó không ai dám lôi kéo anh nữa.”

“Thế là anh xem bọn họ…… Bum ba la bum với nhau?” Cô ngây thơ nói tiếp.

“Làm sao có thể!” Ngụy Nam nhận ra cô đang nói nghiêm túc, buồn cười xoa mạnh eo cô: “Với diện mạo thẳng như thép thế kia chẳng ai ra tay được với ai đâu.”

“À.” Thích Hân Nhiên cũng không khỏi bật cười, duỗi tay chọc chọc mặt anh: “Chỉ anh đẹp đúng không.”

“Chẳng lẽ lại xấu?” Ngụy Nam mặt dày sấn tới trước mắt cô: “Xấu thì hôn anh một cái đi.”

“Thần kinh.” Thích Hân Nhiên cười mắng đẩy anh ra rồi bị Ngụy Nam nhẹ nhàng tóm lấy tay.

“Vậy là đẹp rồi.” Ngụy Nam ôm eo kéo cô lại gần, cong môi nói: “Để anh hôn em một cái.”

“Anh này…… Ưm……”

Thật ra lúc hôn hai người cũng chưa tính làm gì cả, chỉ đơn thuần là một nụ hôn mà thôi.

Sau dữ dội là dịu êm, sau buông thả là yên tĩnh.

Không có du͙© vọиɠ, cũng không nói chuyện kỹ xảo.

Chính muốn an an tĩnh tĩnh nằm bên nhau, hưởng thụ cảm giác yên bình thoải mái.

“Đi tắm nhé?”

Ôm gần mười mấy phút, Ngụy Nam mới vỗ nhẹ cô gái đang mơ màng sắp ngủ tỏng lòng ngực, khẽ khàng hỏi.

“Tắm……” Thích Hân Nhiên đẩy anh ra đứng dậy xuống giường, lúc đứng lên lại bị sự nhức mỏi trên đùi làm nghi ngờ cuộc sống, cắn môi không ra tiếng: “Em tắm trước.”

Nhân tiện nhặt mấy thứ dưới mặt đất kèm với bộ váy ngủ rách tả rách tơi dưới chân giường lên, quay đầu lại lườm ai đó một cái.

“Thực sự không cần anh bế em đi tắm hả?” Ngụy Nam cũng ngồi dậy, chống cằm, ung dung thưởng thức cảnh xuân trên người cô: “Hàng tặng kèm miễn phí lại có chức năng tắm rửa á.”

“Á cái đầu anh mà á.” Thích Hân Nhiên cúi người nhặt áo khoác ngoài còn may mắn tồn tại lên phủ vào người, vừa buộc dây lưng vừa nói: “Anh có đồ ngủ nào không, cho em mượn mặc với.”

“Mặc làm gì, để thế này cũng được……” Ngụy Nam nhìn ai đó toan giơ gối lên đành lập tức giơ tay đầu hàng: “Được, anh đi lấy cho em.”

“Xùy.” Thích Hân Nhiên buông gối, chờ Ngụy Nam mang đến mới cầm quần áo vào phòng tắm, đóng cửa tắm rửa.

Vì trước đó đã tắm một lần nên bây giờ chỉ cần rửa qua là được, xong xuôi cô mặc áo phông và quần thể thao của bạn trai, phủ thêm áo ngủ mới đi ra ngoài.

Lúc quay về phòng ngủ, Ngụy Nam đã dọn dẹp xong mấy thứ xấu hổ trên mặt đất, mùi trong phòng cũng tan bớt, anh định đi qua khép cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn cô.

Chậc chậc, đúng là dáng đẹp có khác.

Tùy tiện mặc một bộ thể thao của anh mà cũng mang đến cảm giác xinh đẹp như vậy.

“Anh đi tắm đi.” Tắm xong, Thích Hân Nhiên cũng lấy lại được tinh thần, lăn lên giường bọc chăn chơi điện thoại: “Còn đủ nước ấm đấy.”

Ngụy Nam lên tiếng, cầm quần áo vào phòng tắm.

Đợi đến khi hai người đều tắm rửa xong nằm lên giường đã gần 2 giờ sáng, may mà sang mai cả hai đều không học không làm, có thể yên tâm ngủ ngon.

“Ngày mai đi hẹn hò đi?” Ngụy Nam tắt đèn trên đầu giường, kéo chăn ôm cô hỏi.

“Ừm……” Cô mơ màng lại gần, xung quanh cô đều là mùi hương thơm tho trên người anh: “Mình đi đâu hẹn hò ạ?”

“Em có thích đi đâu không?” Ngụy Nam hỏi.

“Hình như không á.” Thích Hân Nhiên yên lặng suy nghĩ một lát, càng nghĩ càng mệt, tốc độ nói bất giác chậm lại: “Em đâu phải người thành phố G, sao biết được chỗ nào đáng tới chơi chứ.”

“Bình thường cuối tuần hoặc ngày nghỉ thì sao.” Ngụy Nam nhẹ nhàng mát xa eo cho cô: “Em không đi chơi với bạn hả?”

Tiếng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, tựa như dòng điện lướt qua, dịu dàng đến độ như đang ru ngủ.

“Bọn em ít đi lắm, cuối tuần có hoạt động của clb hay ngày nghỉ mọi người đều bận hoặc về quê, em chủ yếu đi cùng Ôn Thời hoặc với bạn cùng phòng ra ngoài thôi.” Thích Hân Nhiên ngáp một cái, rốt cuộc không kìm được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại: “Ngày mai dậy rồi tính tiếp đi anh, em buồn ngủ quá.”

“Ừ.” Ngụy Nam giúp chỉnh lại quần áo cho cô, khẽ nói một câu cuối cùng: “Em yêu ngủ ngon.”

“……” Cô gái trong lòng ngực đã nhanh chóng thϊếp đi.

Anh bất đắc dĩ thở dài, hôn lêи đỉиɦ đầu mềm mại của cô.

Ngủ ngon mơ đẹp.

Hôm sau tỉnh dậy đã gần 11 giờ, Thích Hân Nhiên ăn vạ trong ổ chăn không muốn dậy, nhắm mắt đẩy đẩy người đàn ông nằm bên cạnh đi rửa mặt nấu bữa sáng.

“Oáp.” Ngụy Nam cũng không muốn dậy, duỗi cánh tay ôm cô hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Thích Hân Nhiên đáp rất qua loa.

“Gì cũng được thì khỏi ăn nhé.” Ngụy Nam nói: “Dù sao em cũng đâu muốn ăn.”

“…… Vì anh nấu gì cũng ngon nên em mới bảo gì cũng được.” Cô véo eo anh: “Em đói, anh mau nấu đi.”

“Á!” Ngụy Nam kêu lên một tiếng, nhưng lại tỏ vẻ rất hưởng thụ với lời động viên trước đó, vì thế ngoan ngoãn rời giường chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cục cưng.

Thích Hân Nhiên lăn qua lăn lại trên giường một lát, cảm giác bên cạnh thiếu một người thật sự không quen, không lâu sau cũng bò dậy xuống giường rửa mặt.

Đến khi ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, người đang đói bụng hoàn toàn không chịu được sự quyến rũ này, cô lê đôi dép bánh bèo nhanh chóng đi qua xem người nào đó đang nấu gì bên trong.

“Em uống nước đi.” Ngụy Nam đang rán trứng và chân giò hun khói, trong lò đang nướng mấy miếng bánh mỳ, thấy cô tiến vào thì thuận miệng nhắc nhở một câu.

“Vâng.” Thích Hân Nhiên cầm cốc nước lên, độ ấm rất vừa vặn, cô ôm cốc vừa uống vừa xem anh nấu bữa sáng.

Thật ra đều là thức ăn nhanh nhưng trông anh bỏ vào chảo nấu lại thì cảm giác rất ngon.

Mùi khói dầu thoang thoảng, tiếng nước sôi ùng ục.

Và cả người đàn ông đang đứng trước bếp, cúi đầu xắn tay áo nghiêm túc nấu nướng.

Nơi tràn ngập hơi thở cuộc sống này làm cô có cảm giác vô cùng thoải mái yên bình, thậm chí còn có cảm giác như là…… Nhà.

“Sao anh trẻ con thế.” Thích Hân Nhiên dòm vào trong chảo xem anh đang rán quả trứng thứ hai, vừa cười vừa chê: “Còn tạo hình trái tim nữa.”