Edit: Ameo
Thanh Chi không dám ngủ tiếp, cô ngồi bên cạnh hắn chờ tới hừng đông.
Cả nhà chỉ cùng nhau ăn bữa sáng, mẹ kế Trần Hà vốn đã chán ghét tên ngốc Cố Mạc này, giờ lại thêm một Thanh Chi, trong lúc ăn cơm sắc mặt bà ta không tốt xíu nào.
Trần Hà liếc nhìn Cố Phong: “Con trai của tôi thì không ở đây, bây giờ tôi đều phải đối mặt với con nhà người ta mỗi ngày, một đứa ngốc đã đành giờ lại thêm một đứa nữa.”
Cố Mạc là con trai của Cố Phong và Cố phu nhân quá cố, hắn chính là Cố đại thiếu gia quang minh chính đại, cho nên dù có là tên ngốc thì Trần Hà cũng khó mà nói được.
Thanh Chi mới là người đáng xấu hổ nhất.
Cố Phong cũng không nói lời nào.
Rốt cuộc, đưa Thanh Chi về nhà đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trần Hà rồi.
Thanh Chi đứng ngồi không yên, chỉ có lúc này cô mới có thời gian trò chuyện với Cố Phong.
Cô nhút nhát sợ sệt mở miệng: “Ba ba, con có thể không ngủ với anh trai được không?”
Trần Hà bỗng nhiên quăng cái muỗng xuống sàn, âm thanh lớn làm Thanh Chi hoảng sợ.
Bà ta trừng mắt nhìn Thanh Chi: “Cô có để người khác ăn cơm không? Vừa đến Cố gia đã muốn kiếm chuyện!”
Thanh Chi nắm chặt cán muỗng trong tay, đầu hạ thấp xuống bàn.
Rõ ràng đều là người nhà họ Cố, nhưng cô lại giống như người ăn nhờ ở đậu.
Nghĩ đến việc bị anh trai ngốc liếʍ lỗ tai, cô can đảm lấy dũng khí nói: “Anh trai đã hai mươi mấy tuổi rồi, chúng con không nên làm vậy mới đúng, tránh gây hiềm nghi không đáng có.”
“Hắn chỉ là một tên ngốc thì có thể làm gì cô? Là sợ hắn làm ảnh hưởng đến việc tìm đàn ông của cô sau này sao? Bộ dạng lớn lên như hồ ly tinh, giống người đàn bà kia như đúc.”
Trần Hà nói rất khó nghe, nhưng bà ta cũng không có cách nào phủ nhận, quả thật Thanh Chi lớn lên rất xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, lông mày lá liễu, đặc biệt là cặp mắt hạnh kia, giống hệt mẹ cô, nhưng so với mẹ thì cô còn muốn hơn vài phần.
Giống như ánh mặt trời lúc sáng sớm soi rọi xuống nhân gian, vừa sạch sẽ lại thanh khiết.
Thanh Chi chỉ chờ câu trả lời của Cố Phong.
Về chuyện này, Cố Phong không thể thắng được Trần Hà, hiện tại nếu nói đến sẽ không tránh khỏi thiếu tự tin, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Chi Chi, ngày hôm qua tiểu Mạc có gây phiên toái gì cho con không?”
Thanh Chi cắn cắn môi, nửa ngày không nói ra lời.
Chẳng lẽ nói cơ thể thiếu nữ rất mẫn cảm, cho nên bị anh trai liếʍ lỗ tai liền dễ dàng làm qυầи ɭóŧ cô ướt sao?
Trần Hà âm dương quái khí nói: “Hay là đã học thói hư tật xấu của mẹ cô, ỷ vào có chút nhan sắc thì nghĩ đàn ông nào cũng muốn lên giường với cô sao? Nhìn cho rõ đi, Cố Mạc là anh trai của cô.”
Mỗi lần Thanh Chi nhắc đến chuyện gì thì Trần Hà liền nhắm vào mẹ cô mà nói.
Lời nói gay gắt vô cùng khó nghe.
Thanh Chi rất sợ nghe mấy lời này.
Cố Mạc an ủi nói: “Dì Trần Hà nói đúng, Chi Chi đẹp nhất, mẹ Chi Chi so với dì Trần Hà cũng đẹp hơn, cho nên ba ba thích mẹ Chi Chi, không thích dì Trần Hà...”
“Cố Mạc!”
Cố Phong quát lớn một tiếng.
Cố Mạc chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội: “Tiểu Mạc nói sai cái gì sao? Dì Trần Hà đừng tức giận nha, dì cũng đẹp...”
Trần Hà trực tiếp đem mâm cơm đẩy hết xuống đất, đứng dậy rời đi.
Cố Phong vội vàng đuổi theo.
[...]
Thanh Chi lên xe riêng, tài xế đang định đưa cô đến trường, cửa xe còn chưa đóng lại, Cố Mạc đã chen lên ngồi cạnh Thanh Chi.
Thanh Chi theo bản năng xê dịch qua một bên: “Anh hai, em đi học không phải đi ra ngoài chơi.”
“Vậy anh hai đưa em đi!”
Hắn không nhịn được đóng cửa xe lại, vỗ vỗ ghé lái: “Chú Lý, lái xe.”
Nói xong hắn đưa tay lên miệng thổi thổi.
Hắn bị Cố Phong phạt vì những lời vừa nãy, lòng bàn tay bị cây trúc đánh vài cái, lúc này đôi mắt hắn đã đỏ như lòng bàn tay, miễn cưỡng nở nụ cười trước mặt Thanh Chi.
Mẹ của Cố Mạc qua đời sớm, khi mẹ qua đời thì hắn bị sốt cao, từ đó liền biến thành một tên ngốc, hắn cũng đáng thương như cô.
Hắn làm những việc mà chính hắn còn không biết.
Thanh Chi trong lòng thở dài một hơi: “Trước mặt người ngoài, dì Trần Hà chính là mẹ của chúng ta, từ nay về sau anh không cần nhắc đến mẹ của em trước mặt bà ấy.”
Cô không có bản lĩnh, cũng không có tự tin.
Cố Mạc nắm chặt tay, vô tội hỏi: “Chi Chi ghét anh hai sao?”
Thanh Chi lắc đầu: “Sao chứ, Chi Chi không có ghét anh hai.”
“Chỉ có mình Chi Chi là không ghét anh hai.” Cố Mạc nhích lại gần, ôm lấy Thanh Chi, dựa đầu vào người cô, cọ cọ bả vai: “Anh hai cũng thích Chi Chi.”
Hắn chỉ là một đứa trẻ khoác lên chiếc áo của người trưởng thành thôi.
Thanh Chi vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, dỗ dành nói: “Ba ba cũng thích anh hai mà.”
Xe đột nhiên rẽ vào một khúc cua, sức nặng của cơ thể Cố Mạc đè lên người Thanh Chi. Xe càng nghiêng hơn, hắn sợ mình ngồi không vững liền dùng tay nắm lung tung ngực Thanh Chi.
“Aaa...”
Thanh Chi kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cô bị Cố Mạc nắm đau, duỗi tay giữ chặt lấy tay Cố Mạc.
Chiếc xe như phát điên, sau đó đột nhiên giảm lại tốc độ làm Thanh Chi bật ra phía trước, ngược lại càng làm cho Cố Mạc nắm ngực cô chặt hơn.
Mặt cô đỏ bừng, rồi lại không biết mở miệng thế nào để hắn buông ra.
Hắn ngốc, nhưng tài xế lại không ngốc, nếu nói nơi đó không thể đυ.ng vào thì anh trai ngốc này sẽ hỏi thêm hai ba câu, chẳng phải sẽ bị tài xế thấy sao?
Thanh Chi tự mình an ủi bản thân, hắn chỉ tìm một điểm tựa, đến trường học sẽ buông ra nhanh thôi.
Cô có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù sao anh trai ngốc cái gì cũng không biết.
Cô thậm chí không dám cử động, cứ để Cố Mặc đặt tay ở đó, lực chú ý của toàn thân đều tập trung vào một chỗ nhất định.
Sau một lúc, Thanh Chi thật vất vả mới lấy lại chút sức lực, cô nắm lấy cổ tay Cố Mạc, hơi dùng sức: “Anh hai, đưa tay cho em xem, có phải vẫn còn đau hay không?”
“Không đau, Chi Chi đừng nhìn.” Cố Mạc không những không buông ra, còn nhân cơ hội sờ mó ngực Thanh Chi, cố ý tránh thoát sự trói buộc của cô.
Trong lúc giằng co, Thanh Chi bỗng nhiên cảm giác được ngực bị những ngón tay của Cố Mạc bóp mạnh.
“A...” Thanh Chi mềm nhũn, co rụt thân mình.
Cô không biết tại sao trên người mình lại có nhiều điểm yếu như vậy.
Chỉ bị chạm nhẹ vào người liền không khống chế được, kêu lên một tiếng.
Thanh Chi không dám mở miệng nữa, an tĩnh chờ đợi thời gian trôi qua.
Dù sao anh trai cũng chỉ là một đứa trẻ, cô không thể so đo quá nhiều.
Cuối cùng cũng đến trường, Cố Mạc lưu luyến buông cô ra, miễn cưỡng tạm biệt em gái.