Lồng Giam

Chương 1

Edit: Ameo

Thanh Chi bị đánh thức bởi cảm giác kì lạ trên lỗ tai.

Thần chí vừa mới khôi phục, lỗ tai mẫn cảm liền truyền đến cảm giác ngưa ngứa, da đầu cũng theo đó mà râm rang rồi dần lan ra khắp người cô.

“A!”

Cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng, sau đó nhanh chóng cắn chặt răng.

Dường như có người dùng khoang miệng ấm nóng ngậm lấy vành tai cô, liếʍ đến đỏ bừng.

Cô muốn thoát ra, lại phát hiện mình bị người bên cạnh ôm chặt, căn bản không thể động đậy.

Thanh Chi cố nén cảm giác kỳ lạ, giọng nói khẽ run: “Anh... Anh hai?”

Cô nhớ rõ hôm qua mình ngủ cùng anh trai, bởi vì mới đến Cố gia mấy ngày nên cô còn có chút mơ hồ, cảm giác không chân thật.

Tâm trí của Cố Mạc chỉ mới 3 tuổi nhưng thực tế đã 24 tuổi rồi, khi cô vừa đến đây hắn liền khóc nháo nói thích em gái, muốn em gái ngủ cùng hắn.

Tất cả mọi người trong nhà đều đồng ý.

Thanh Chi phản đối không muốn ngủ cùng Cố Mặc nhưng liền bị mẹ kế răn dạy.

Cô chính là kết quả của việc ba cô nɠɵạı ŧìиɧ với mẹ cô, vì thế mà mẹ kế không dễ dàng chấp nhận sự có mặt của cô, cho nên Thanh Chi không có tiếng nói trong căn nhà này.

Mẹ kế dặn dò cô đừng gây phiền phức, giảm bớt cảm giác tồn tại ở trước mặt mọi người.

Cô học năm 2 cao trung (lớp 11), chỉ mới 16 tuổi mà thôi, chẳng có năng lực gì để đối phó với những người xa lạ này, thế nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tiếp nhận sự an bài vô lý này.

Vì vậy cô vẫn phải ngủ chung giường với Cố Mạc.

Thân hình Cố Mạc cao to nên sức lực cũng rất lớn, nếu hắn không buông tay thì Thanh Chi hoàn toàn lực bất tòng tâm với hắn.

Tối hôm qua rõ ràng Thanh Chi lấy hai cái chăn, mỗi người một cái nhưng sao hôm nay hai người lại đắp chung một cái chăn thế này?

Mà Cố Mạc vẫn đang liếʍ vành tai cô không chút kiêng nể, như thể hẳn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Đây là lần đầu tiên cô bị người khác xâm phạm như vậy, cảm giác xa lạ khiến cô có chút khủng hoảng, tuy không thoát ra được nhưng cô vẫn cố gắng vùng vẫy.

Cảm nhận được đồ vật trong tay giãy giụa, Cố Mạc kéo dài âm thanh rầu rĩ nói: “Đừng đi, Mặc Mặc muốn ăn kẹo bông gòn...”

Hóa ra là hắn đang nằm mơ.

Lần đầu tiên cô biết ăn kẹo bông gòn có thể làm cho lưỡi linh hoạt như vậy, hết lần này đến lần khác hắn liếʍ vành tai cô không ngừng.

Cũng là lần đầu tiên cô biết lỗ tai là nơi rất mẫn cảm, ngứa đến mức cô không thể chịu đựng được.

Thân thể Thanh Chi không tự chủ được mà run lên, cô dùng sức kêu hắn: “Anh hai, anh tỉnh dậy đi, anh hai!”

“Hic hic... Kẹo bông gòn!”

Cố Mạc càng khóc càng ôm chặt cô hơn, vừa rồi chỉ là liếʍ vành tai, bây giờ thì ngậm cả lỗ tai cô vào miệng.

Như thể sợ người khác cướp đi.

Hắn mơ thấy đồ ăn, sẽ không cắn lỗ tai của cô luôn chứ?

Thanh Chi sợ hãi đem tất cả sự chú ý đặt ở môi hắn.

Cô cố gắng nói chuyện với Cố Mạc đang mơ: “Không được... Không ăn được đâu.”

Bỗng nhiên cảm giác tê dại dâng lên làm cô cảm thấy tội lỗi.

Dù sao người này cũng chỉ như đứa trẻ 3 tuổi, vậy mà cô lại bị hắn liếʍ đến mức cơ thể nóng lên.

Thanh Chi giãy giụa không ngừng, dần dần mất đi sức lực, thở hổn hển.

Cô vẫn đang duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình, cố gắng đánh thức hắn: “Anh hai, anh hai!”

Cố Mạc hoàn toàn không thèm để ý, phảng phất như đã rất lâu mới được thỏa mãn, hắn buông tay ra xoay người đi, thỏa mãn đến mức ngủ thϊếp đi.

Thanh Chi ngay lập tức từ trên giường đứng dậy, chạy vào phòng vệ sinh, nhìn mặt đỏ tai hồng của mình trong gương.

Lỗ tai đã bị liếʍ đến ẩm ướt, trong thân thể còn mang theo vài phần dư vị.