Đào Ngôn Hề chọn mấy miếng sườn xào chua ngọt với rau xào, lại lấy thêm một bát cơm rồi đi sang bên cạnh soát phiếu ăn.
Bạch Đóa Đóa vừa hay nhìn thấy Đào Ngôn Hề quẹt thẻ, khi nhìn đến số dư hiển thị trên đó, cô ta nháy mắt liên tục, cô ta thật sự không có nhìn nhầm?
Phiếu ăn giá trị năm chữ số!
Bạch Đóa Đóa hít sâu một hơi, nhớ tới hai chữ số ít ỏi trên phiếu ăn của mình rồi chỉ biết mím chặt môi.
Cô ta gọi hai món chay rồi ngồi xuống với Đào Ngôn Hề.
Đào Ngôn Hề không thích nói chuyện trong bữa ăn, nhưng Bạch Đóa Đóa thì ngược lại.
Bạch Đóa Đóa cầm đũa, trên mặt tràn đầy khó xử, cô ta mấp máy môi, muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
Đào Ngôn Hề liếc nhìn Bạch Đóa Đóa, cũng không định hỏi cô ta cái gì, ừm… Sườn xào chua ngọt hôm nay không tệ.
Bạch Đóa Đóa thấy Đào Ngôn Hề không hỏi gì mình, cúi đầu gắp một miếng rau xanh đưa lên miệng.
Vài phút sau, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, cô ta hít sâu, đặt đũa xuống, vẻ mặt thẳng thắn nói như lẽ đương nhiên: “Ngôn Hề, chúng ta đều đã là học sinh cấp ba, nhất định phải sống dựa vào sức của mình.”
Đào Ngôn Hề: Gì cơ?
Đào Ngôn Hề cắn một miếng sườn non, mặt không hiểu nhìn Bạch Đóa Đóa.
Lời này của cô ta là có ý gì?
Bạch Đóa Đóa thấy Đào Ngôn Hề còn mê man ngơ ngác, trong mắt hiện lên một tia thương hại, cô ta thở dài nói: “Mấy việc bán đứng thân thể kia, tuyệt đối không được làm đâu.”
Đào Ngôn Hề im lặng, cô còn đang đấu tranh với miếng sườn xào trong miệng, miếng sườn này sao lại cứng như vậy!
Bạch Đóa Đóa thấy Đào Ngôn Hề không phản bác, tự cho rằng mấy lời mình nói là đúng.
Trên mặt Bạch Đóa Đóa xẹt qua một tia sáng, cô ta cầm đũa lên, vô cùng tự nhiên mà gắp lấy một miếng sườn xào trong bát của Đào Ngôn Hề.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với các bạn trong lớp, bọn họ chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
Đào Ngôn Hề mím môi, nữ chính thật xấu xa, thế mà lại cướp mất sườn xào chua ngọt của cô!
Nhưng cô lại không thể tức giận, tức giận sẽ làm phá hủy thiết lập nhân vật, đến lúc đó mất nhiều hơn được. Đào Ngôn Hề bĩu môi tiếp tục ăn, chỉ là tốc độ đã nhanh hơn không ít.
Mà Bạch Đóa Đóa lại càng tự nhiên gắp lấy mấy khối sườn xào vào trong bát của mình, đắc ý bắt đầu ăn.
Ăn xong cơm trưa, chỗ rau xanh cô ta chọn dường như vẫn còn nguyên vẹn, bên cạnh ngược lại xuất hiện mấy miếng xương.
Đào Ngôn Hề ung dung lau miệng, nhìn Bạch Đóa Đóa ngồi trước mặt nói: “Tại sao cậu lại biết rõ mấy việc bán đứng thân thể này như vậy? Chẳng lẽ cậu…”
Trên mặt Đào Ngôn Hề tức thời hiện lên vẻ kinh ngạc, thành công khiến Bạch Đóa Đóa trở nên hoảng loạn.
Cô ta đột nhiên đứng lên, lắc đầu xua tay nói: “Tôi không có! Cậu đừng nói bậy!”
Đào Ngôn Hề co rụt người lại, cắn môi: “Tôi không nói bậy, nếu cậu không làm mấy chuyện đó thì dựa vào cái gì mà nói xấu tôi?”
Sắc mặt Bạch Đóa Đóa tái nhợt, cô ta nhớ tới mấy câu khi nãy mình nói, mím môi: “Tôi cũng chỉ đoán mò mà thôi.”
Đào Ngôn Hề chớp mắt, biểu tình vô tội: “Tôi cũng là đoán mò thôi.”
Bạch Đóa Đóa mím môi: “Đúng vậy, đều chỉ là phỏng đoán, không nói cái này nữa, chúng ta trở về lớp trước đi.”
Cô ta nói xong thì định kéo tay Đào Ngôn Hề, lại không nghĩ rằng Đào Ngôn Hề sẽ tránh ra.
“Tôi còn muốn đi lấy thêm một phần cơm.” Nói xong, cô cũng không để ý đến phản ứng của Bạch Đóa Đóa, trực tiếp đi tới quầy bán đồ ăn.
Nhưng Bạch Đóa Đóa lại hiểu lầm cô còn chưa ăn no, vội vàng kéo tay cô lại: “Cô gái này, đừng có ăn nhiều như vậy, sẽ nhanh mập lên lắm đấy.”