Nữ Giáo Viên Cùng Nhóm Tiểu Chó Săn

Chương 3: Đủ lông đủ cánh hay không cô giáo tự mình kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao? 3

Cậu lách người đi qua Tô Mặc đến máy lọc nước, trực tiếp rót cho mình một ly, tiện thể đứng ở bên cạnh, nhanh nhảu nói: "Cô giáo là đại mỹ nhân, vóc người lại đẹp,một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp, là người phi thường ưu tú, nói không có bạn trai ai mà tin nổi đây?"

"Tin hay không tin tuỳ cậu nghĩ." Tô Mặc nhăn mày, giọng điệu đã có chút tức giận.

"Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, hiểu được bao nhiêu chuyện mà ăn nói hàm hồ?"

Lâm Hạo cầm ly nước trong tay, tiến gần đến chỗ Tô Mặc.

Cảm giác Lâm Hạo đang đến gần, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút áp bức, làm bản thân như rơi vào thế bị động.

Lâm Hạo đặt ly nước lên bàn, cúi đầu sát bên tai Tô Mặc mà nói: "Cô giáo à, lời này không thể nói bừa được đâu, chưa đủ lông đủ cánh, hay là cô giáo đích thân kiểm tra một chút chẳng phải sẽ rõ ràng sao?"

Tô Mặc nghe lời nói ngả ngớn mang ý đùa bỡn từ cậu học sinh lớp mình, cả người thế mà hơi hoảng hốt, lại lui hai bước, trong đầu chỉ còn câu nói vừa dán bên tai mình kia, như có một loại thần chú dẫn dắt không kiềm chế được mà đặt tay lên cơ bụng săn chắt của Lâm Hạo, cảm nhận da thịt nóng bỏng, xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay khiến Tô Mặc thanh tỉnh tia lý trí còn sót, đem tay thu về, lại không đoán được Lâm Hạo thế nhưng giữ chặt tay khiến cô không thể động đậy.

"Không thể." Tô Mặc phục hồi tinh thần, quát to, muốn rút tay trở lại, nhưng sức lực hắn quá lớn căn bản là không thể.

Lâm Hạo cúi đầu nhìn người trước ngực mình, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà mị, "Trận thi đấu bóng rổ khi ấy, em thấy cô nhìn em không chớp mắt cơ mà, hiện tại có cơ hội rồi, sao cô không sờ thử xem? Đồng thời cũng kiểm tra xem em có phải là loại chưa đủ lông đủ cánh mà cô nói không?"

"Tôi là cô giáo của cậu."

"Vậy cô bỏ thân phận qua một bên đi, coi như là em cho chị gái hàng xóm xinn đẹp một đặc quyền, được không?"

"Cậu chỉ là một đứa bé...."

"Cô giáo của em, em đã mười tám tuổi rồi, là tuổi người trưởng thành đó, chỉ là so với cô kém sáu, bảy tuổi mà thôi."

"Cậu...."

Môi Lâm Hạo cơ hồ dán sát bên tai Tô Mặc, lời nói nhẹ nhàng đầy dụ dỗ: "Thời điểm cô để ý đến em, thật ra em cũng đã để ý đến cô rồi, em nói rồi cô thật sự rất xinh đẹp, rất ưu tú, rất dễ làm người khác say mê, có thể trở thành hàng xóm của cô thật sự rất tuyệt vời, đây có thể chính là duyên vận đi."

"Tôi......" Tô Mặc lời muốn nói ra lại bị nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cô chỉ mới nhích tay dời xuống một chút liền cảm nhận được vật đàn ông của ai kia đã dựng lên cách lớp quần thể thao mỏng manh nóng bỏng, đỉnh vào lòng bàn tay cô.