Bộ ngực đầy đặn như đôi thỏ trắng bại lộ trước mắt Trần Bưu, anh không khỏi nuốt nước bọt.
Trần Bưu đem mặt cọ cọ lên ngực cô, cảm thấy không thỏa mãn, anh há miệng hút lấy núʍ ѵú.
Thúy Hoa cúi đầu nhìn anh, phát hiện anh rất thích cái đồ trang trí này.
Trần Bưu có chút chịu không nổi, bàn tay thò vào trong quần cô, Thúy Hoa hiểu chuyện, tháo lưng quần để tiện cho anh sờ.
Hô hấp Trần Bưu tăng dần, nhìn cơ thể cô không còn che đậy bởi quần áo nữa, người anh em phía dưới rục rịch.
Vuốt ve hạ thể chỉ có vài cọng lông mao, Trần Bưu muốn đem Thúy Hoa tử hình ngay tại chỗ.
Cô cô có thể quyến rũ anh như thế?
Tốt xấu gì cô cũng phải kiên quyết cự tuyệt chứ?
Trần Bưu miên man suy nghĩ, ngón tay trêu chọc bên dưới.
“Ngứa.”
Một tay anh đè lên môi âʍ ɦộ, nhẹ nhàng xoa nắn một chút, Thúy Hoa không chịu nổi kẹp chặt chân.
“Ngoan, mở chân ra.”
Thúy Hoa cắn môi, tuy rằng ngứa ngáy, nhưng vẫn nghe lời anh mở chân.
Trần Bưu cúi đầu nhìn nơi tư mật của cô, kéo cô ngồi lên giường đất bên cạnh, tuột quần cô xuống.
Thúy Hoa không hiểu anh muốn làm gì, Trần Bưu bảo cô làm gì, cô sẽ làm đó.
Trần Bưu cầm ngọn nến tới gần âʍ ɦộ của Thúy Hoa, nhìn thoáng qua thì ngây người.
Đây là lần đầu tiên xem nơi tư mật của phụ nữ, thật tâm mà nói, cũng không làm anh bất ngờ lắm.
Giống như quả hạch đào lớn, mặt trên là lớp thịt đào, phía dưới có hai cái lát thịt tách ra, ở giữa có một cái khe thịt.
Hầu kết Trần Bưu lên xuống, cổ họng phát ra từng tiếng ừng ực, huyệt nhỏ hồng hào ở ngay trước mặt, tim Trần Bưu đập phịch phịch.
Hay là bây giờ làm luôn?
Nhưng lỡ như bị người khác nhìn ra sơ hở thì sao?
Nghe nói lần đầu rất đau, sau khi xong việc, chân đi lại có chút không nhanh nhẹn……
Những việc này Trần Bưu cũng là nghe những người khác nói, thật giả anh cũng không biết, anh không dám làm liều, sợ người trong nhà xem nhẹ Thúy Hoa.
Nhịn không được xoa huyệt nhỏ vài cái, ngón tay dọc theo khe hở chậm rãi cọ xát, không thao, sờ sờ hẳn là không có việc gì nhỉ?
Trần Bưu nghĩ như vậy, tay cũng không nhàn rỗi, sờ soạng xoa nắn làm cả người Thúy Hoa mềm nhũn.
Trong khe hở trào ra một dòng nước, hơi dính dính trong suốt, ngón tay Trần Bưu thọc vào, kéo ra một dây chỉ bạc thật dài.
Thúy Hoa tò mò: “Đó là cái gì?”
Trần Bưu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thúy Hoa, đột nhiên có một cảm giác tội lỗi.
Đặt ngọn nến sang một bên, Trần Bưu ôm chặt Thúy Hoa, dùng hạ thân cọ xát vào môi âʍ ɦộ của cô, cách một lớp quần bên trong ngứa đến khó hiểu, anh cũng đỡ ghiền hơn.
“Cây gậy lớn kia chọc vào em đau quá.”
Dùng sức cọ vào nơi mềm mại của cô, có thể không đau sao?
Trần Bưu buông lỏng cô ra, dụ dỗ cô: “Vợ à, em có muốn xem cây gậy lớn của anh không?”
Thúy Hoa chớp mắt: “Em có thể xem sao?”
Trần Bưu vui vẻ: “Người khác không thể xem, còn em đương nhiên có thể nhìn.”
Thúy Hoa có chút chờ mong, vì sao, Trần Bưu thường thường dùng cây gậy đó đυ.ng vào phía dưới của cô, cô đã sớm tò mò lâu rồi.
Trần Bưu cởϊ qυầи, Thúy Hoa cúi xuống nhìn liền kinh ngạc.
“A, sao cây gậy lớn như thế này mọc được trên người anh vậy?”
Trần Bưu nghẹn cười: “Em sờ nó đi.”
Thúy Hoa nghe lời, tay nhỏ cầm gậy thịt thô to của Trần Bưu.
“Một bàn tay của em không thể cầm hết nó.”
Vẻ mặt Trần Bưu đắc ý, Thúy Hoa nói tiếp: “Nó lớn lên ở trên người anh, nhất định anh rất khó chịu đúng không?”
“Ừ, rất khó chịu.”
Thúy Hoa có chút đồng tình với anh, cũng đau lòng: “Không thể bỏ sao?”
Khóe miệng Trần Bưu co rút: “Không thể bỏ, thứ này từ nhỏ đã đi theo anh, đã trở thành một bộ phận trên người anh rồi.”
————
Vở kịch nhỏ
Trần Bưu: Vợ ơi, côn ŧᏂịŧ của chồng em có lớn không?
Thúy Hoa: Cực kỳ lớn, vấn đề là tại sao nó chảy nước bọt vậy?