Trần Bưu cười: “Chị dâu, có khi tôi cảm thấy chị thật mẹ nó có ý tứ, vợ tôi còn chưa vào cửa, hiện tại xem như khách, sao phải làm việc? Năm đó chị tới nhà tôi, đã động tay làm việc rồi ư? Tôi nhớ rất rõ, đến cả phòng bếp chị còn chưa đi qua……”
Mặt Tào Phượng Kiệt mất tự nhiên, cô có đức hạnh gì, người trong nhà đương nhiên hiểu rõ.
Miệng không tốt đã đành, còn là người ham ăn biếng làm, đặc biệt thích chiếm tiện nghi người khác.
Lưu Thục Cầm nghe không nổi nữa, bảo Trần Bưu đi ra ngoài, trong phòng mới an tĩnh lại.
Trần Đại Sơn lầm bầm lầu bầu: “Làm nhiều hay làm ít chẳng phải tụi bây đều sống như nhau sao? Cuộc sống của tụi bây quá thoải mái, nếu sống cùng nhau không nổi nữa thì nói một tiếng……”
Lời này tuy rằng là nói cho mọi người nghe, mọi người cũng không ngốc, rõ ràng ông đang ám chỉ Tào Phượng Kiệt.
Trần Hà banh mặt, ném một chiếc đũa vào mặt Tào Phượng Kiệt, tức khắc trên bàn cơm lặng thinh như tờ.
Tào Phượng Kiệt nhìn chồng mình, nhặt chiếc đũa đặt lên bàn.
“Về sau cô còn nhiều chuyện, xem tôi dạy dỗ cô thế nào.”
Tào Phượng Kiệt cúi đầu không nói lời nào, nếu chọc giận Trần Hà, anh ta thật sự sẽ đánh cô.
Vương Hồng Hà thấy thế, vội vàng nhảy ra hòa giải: “Ăn cơm ăn cơm, để lát nữa đồ ăn lạnh đó.”
Đừng nhìn một đám đều có công việc, nếu bảo bọn họ dọn ra sống một mình, ai cũng đều không muốn.
Sống chung với nhau, chi phí sinh hoạt của cả nhà trong một tháng chỉ có một phần, phần lớn tiền đều là hai vợ chồng Trần Đại Sơn bỏ ra.
Nếu không phải bởi vì bọn họ, Trần Bưu cũng không đến mức đến tuổi này rồi còn chưa cưới vợ.
Một đám đều hiểu rõ, đôi khi Trần Bưu ở nhà nổi bão, mọi người đều không hé răng.
Trời tối, trên đường không có mấy người đi đường, Trần Bưu dắt theo Thúy Hoa đi tới trước cửa một căn nhà.
Cửa không có khóa, Trần Bưu nắm tay Thúy Hoa đẩy cửa đi vào. Nhà tối thui, sờ soạng vách tường từng bước đi vào, thắp một ngọn nến, Thúy Hoa mới nhìn rõ khung cảnh trong nhà.
Bên trong cái gì cũng không có, vách tường bị bong tróc……
“Thúy Hoa, sau này đây sẽ là nhà mới của chúng ta.”
Thúy Hoa gật đầu, cô nhìn kĩ từ trong ra ngoài.
Căn nhà này được xây một nửa gạch một nửa gỗ, thân nhà có chút xiêu vẹo, vừa nhìn là biết ở đây đã nhiều năm không có người ở.
Thúy Hoa càng nhìn càng cao hứng, với cô, chỉ cần có nơi ở lại là được, tiếp theo, có thể ăn cơm no không đói bụng mới là quan trọng nhất.
Trần Bưu nhìn mặt cô vui tươi hớn hở, trong lòng hụt hẫng, nếu là cô gái khác, đã sớm chê bai bỏ chạy, đổi thành Thúy Hoa, còn có thể cười ra tiếng.
“Thích nhà mới của chúng ta lắm à?”
Thúy Hoa cười rất ngọt: “Thích.”
Trần Bưu gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô, kéo cô vào trong lòng.
“Chỉ là tạm thời, sau này anh sẽ xây cho em căn nhà lớn hơn……”
Thúy Hoa cười:” Được. “
Chỉ một chữ được, đã làm Trần Bưu áy náy, trước kia Trần Bưu không vì bản thân tính toán, cuộc sống quá mơ màng hồ đồ.
Hiện giờ không giống nhau, có vợ, vì thế mới có ý định kiếm nhiều tiền, anh không kìm lòng nổi hôn lên cái miệng nhỏ của Thúy Hoa, càng hôn càng muốn nhiều hơn.
Trần Bưu sợ mình không kiềm chế được, ôm chặt cô vào trong ngực, cô gái nhỏ cũng thuận theo như mèo con!
Thúy Hoa bị anh ôm chặt nên hô hấp khó khăn, thanh âm mềm như bông: “Không thoải mái.”
Trần Bưu cho rằng cô bị làm sao, vội vàng dò hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”
“Đồ trang trí không thoải mái, bị ép đau quá.”
Anh ôm vô cùng chặt, cặρ √υ' bự đều bị đè dẹp lép, Thúy Hoa có thể thoải mái sao?
Trần Bưu vui vẻ, cách lớp quần áo xoa vυ' cô.
“Anh xoa cho em.”
Thúy Hoa gật đầu, vốn dĩ Trần Bưu chỉ cách lớp quần áo xoa vυ', xoa một hồi, không biết như thế nào quần áo đã bị cởi ra.