Trần Bưu kéo Thúy Hoa trở về phòng, vừa đóng cửa lại đã gấp không chờ nổi nhìn xem bả vai cô.
Chỗ bị va vào có chút ửng đỏ, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng như lời cô nói.
Trần Bưu dùng tay ấn ấn: “Như thế này có đau không?”
Thúy Hoa "a" một tiếng, đáng thương nói: “Đau!”
Trần Bưu chớp mắt, cũng không màng đến việc ăn đậu hủ của cô, giúp cô cài lại nút áo: “Anh chở em đến bệnh viện.”
Thúy Hoa lắc đầu: “Không cần, anh thổi cho em là sẽ không đau nữa.”
Bàn tay Trần Bưu cài nút áo cô cứng lại, cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột.
“Cách này có hiệu quả không?”
Thúy Hoa nói: “Trước kia em khó chịu, sư phụ thổi cho em một chút thì em hết khó chịu liền.”
Rõ ràng là chiêu trò gạt trẻ nhỏ, ánh mắt Trần Bưu thâm trầm nhìn cô: “Anh thử xem!”
Mới vừa cài cúc áo, Trần Bưu lại tháo ra, làn da trắng nõn lộ ra, anh nhìn có chút không dời mắt được.
Thúy Hoa không biết suy nghĩ của anh, sợ anh thổi không thuận tiện, còn tự mình cởi bỏ thêm một cúc áo.
Lúc này thì tốt rồi, cả nửa bộ ngực lộ ra trước mắt anh.
Hai mắt Trần Bưu nhìn đăm đăm, không ngờ phát hiện có phản ứng sinh lý.
“Anh thổi đi.”
Trần Bưu khờ khạo đáp ứng, đưa mặt tới gần, chậm rãi thổi thổi: “Có hiệu quả không?”
“Có, bớt đau rồi.”
Trần Bưu choáng váng, tiếp tục thổi mấy hơi: “Bây giờ thì sao?”
“Không còn đau nữa.”
Má nó?
Chẳng lẽ cô nhóc này đang chơi anh?
Thân thể Trần Bưu không đứng thẳng, ánh mắt rơi trên bộ ngực mềm mại: “Đây là cái gì?”
Anh biết rõ còn cố hỏi.
Thúy Hoa cúi đầu nhìn: “Sư phụ nói là đồ trang trí.”
Đồ trang trí?
Trần Bưu ngạc nhiên: “Sư phụ em nói?”
Thúy Hoa rất nghiêm túc gật đầu: “Đồ trang trí này rất nặng, không tin anh sờ xem.”
Trần Bưu nuốt nước bọt, có chút không xuống tay được, hiển nhiên Thúy Hoa cái gì cũng đều không hiểu.
Thúy Hoa thấy anh không nhúc nhích, vô cùng chủ động nắm tay anh đặt lên trên ngực mình.
“Có phải nặng trĩu hay không?”
Trần Bưu gật đầu, tay nâng vυ', gậy thịt trong đũng quần ngẩng đầu lên.
Thúy Hoa bĩu môi: “Em thật chán ghét cái đồ trang trí này. Sư phụ không có, em rất hâm mộ sư phụ…… “
Chết tiệt, con nhóc này có phải quá thuần khiết hay không?
Trần Bưu nhìn gương mặt cô, tay nhịn không được xoa bóp bầu vυ'.
Cách lớp quần áo có chút không thỏa mãn, Trần Bưu đang nghĩ ngợi có nên lừa cô làm chút gì đó hay không, dù sao Thúy Hoa còn ngốc nghếch cởi cúc áo cho anh nhìn.
Hai bầu vυ' thật lớn, phía trên là hai viên anh đào nhỏ.
Trần Bưu có loại xúc động muốn chảy máu mũi, Thúy Hoa cầm tay anh đặt trên hai bầu vυ' mình.
“Có khi khi cái này làm em rất khó chịu, có thể cắt bỏ chúng nó không?”
Trần Bưu vội vàng lắc đầu: “Không thể bỏ được.”
“Vì sao?”
Trần Bưu nhìn cô, lời nói đến bên miệng nhưng không thốt ra được, không biết giải thích như thế nào.
“Anh nói không bỏ được thì không bỏ được, về sau ngoại trừ anh ra, không được lộ ra bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng đều không cho xem có nghe hay không?”
Thúy Hoa gật đầu, Trần Bưu lại hỏi cô: “Lúc trước có cho những người khác xem chưa?”
“Chỉ có sư phụ xem thôi, không có những người khác.”
Trần Bưu nhẹ nhàng thở ra, tay sờ vυ' cô yêu thích không buông, muốn nhấm nháp hương vị của nó.
Thúy Hoa thấy sắc mặt anh không tốt: “Anh không vui à?”
Trần Bưu ho khan một tiếng: “Em đừng nhúc nhích, anh nhìn xem có thể thu nhỏ cái đồ trang trí này được không.”
Thúy Hoa nghe lời, đứng thẳng tắp, Trần Bưu chậm rãi ngồi xổm xuống, há mồm ngậm lấy núʍ ѵú.
“Ngứa.”
Trần Bưu không nói, chậm rãi thưởng thức bầu vυ' trong miệng, từ trên người cô ngửi được mùi sữa nhàn nhạt.
Hai cái núʍ ѵú bị anh hút đến ửng đỏ, anh có chút lưu luyến đứng dậy.
Anh tỉ mỉ cài cài từng cái cúc áo cho cô, nhịn không được xoa bóp mông cô một phát.
“Nhớ kỹ, nơi này cũng không thể để người khác thấy, càng không thể để người đàn ông khác ngoài anh chạm vào…… “
——
Vở kịch nhỏ
Thúy Hoa: Tại sao chỉ có thể cho anh nhìn?
Trần Bưu: Vì anh là người đàn ông của em.