Đến trước cửa nhà họ Trần ở trấn Hữu Ái, trong lòng Trần Bưu cười thầm, dẫn theo Thúy Hoa vào nhà.
Một căn tứ hợp viện, có tới 20 người sống trong nhà họ Trần.
“Mẹ, con đã về.”
Lưu Thục Cầm từ trong phòng chính đi ra, nhìn thấy cô gái bên cạnh con trai liền trố mắt một chút.
“Cô gái này là?”
Trần Bưu bước tới kéo mẹ mình qua một bên, nói thầm, mặt Lưu Thục Cầm tối sầm.
“Thằng nhóc chết tiệt, dám lừa mẹ à!”
Lưu Thục Cầm không tin lời nói của con trai, không cho rằng sẽ có con dâu từ trên trời rơi xuống.
Sau một lúc dò hỏi, Lưu Thục Cầm trợn tròn mắt, cô gái tên Thúy Hoa này nói tự nguyện gả cho Trần Bưu làm vợ, không cần lễ hỏi chỉ cần cho chỗ ăn chỗ ở là được.
Lưu Thục Cầm phản ứng lại đây kéo anh nói thầm, cảm thấy Thúy Hoa đầu óc có vấn đề.
Trần Bưu nói ra lai lịch của Thúy Hoa, Lưu Thục Cầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà tiếp tục rối rắm.
Con trai mình có cái đức hạnh gì bà rõ ràng nhất, không phải người tốt lành gi, cưới con gái nhà người ta, không phải lừa gạt sao?
Lưu Thục Cầm nhìn Thúy Hoa, do dự không biết có nên nói với đứa nhỏ này tính tình của con trai mình hay không, lúc này Trần Đại Sơn tan tầm đã trở lại.
Hai vợ chồng vào nhà bàn bạc một lúc lâu, xuất phát từ lòng ích kỷ, bọn họ để Thúy Hoa ở lại.
Năm nay Trần Bưu đã 23 tuổi, vì thanh danh xấu, vẫn luôn chưa lấy được vợ, vốn dĩ hai vợ chồng tính toán thắt lưng buộc bụng ra lễ hỏi cao tìm cho anh một người vợ, không đợi thực thi kế hoạch, con dâu miễn phí đã đưa tới cửa.
Hai vợ chồng tâm trạng hỗn loạn, cảm thấy có lỗi với Thúy Hoa.
Người nào cũng có một mặt ích kỷ, bọn họ còn có thể nhận thức được sai lầm của mình, chứng tỏ là một người có lương tâm.
Thúy Hoa cứ như vậy vào ở, chờ những người khác của nhà họ Trần tan tầm trở về, một đám lén lút lẩm bẩm thì thầm.
Né tránh Thúy Hoa, Trần Đại Sơn và Lưu Thục Cầm mở cuộc họp với những người trong nhà.
Ai cũng không được phép nói ra nói vào trước mặt Thúy Hoa, càng không được ức hϊếp cô,……
Đám con dâu dù không muốn, một đám giận dỗi cũng không dám nói gì, cảm thấy hai vợ chồng già bọn họ bất công, lúc mình vào cửa bọn họ cũng không như vậy.
Dưới tình huống Thúy Hoa không biết gì, ba mẹ chồng đã tạo cho cô rất nhiều kẻ thù.
Cô không bị cô lập xa lánh, mỗi người đều có chừng mực, ở trước mặt mấy người đàn ông, các nàng dâu đều thu liễm.
“Thằng nhóc thúi, con đi đâu đó?”
“Con đi tìm vợ của con?”
Lưu Thục Cầm nhón chân nhéo lỗ tai Trần Bưu: “Con có ý nghĩ gì mẹ không biết sao? An phận cho mẹ, chưa làm đám cưới thì không được làm cái này cái kia với người ta……”
Trần Bưu che lỗ tai lại: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Con chỉ muốn đi hỏi cô ấy ở đây có quen không?”
Lưu Thục Cầm không tin, bà kiên quyết lôi anh trở lại phòng.
Một đêm này Thúy Hoa đói đến mức ngực dán phía sau lưng, trằn trọc không ngủ được đến hừng đông, cơm sáng ăn hai chén cháo nhỏ cháo và một cái màn thầu.
Kỳ thật cô ăn chưa no, nhưng cô không làm gì cả nên không dám ăn thêm.
Tịnh Không sư thái dặn dò Thúy Hoa, trước đám cưới, nhất định không thể để lộ lượng cơm của bản thân, bằng không cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Từ trước đến nay Thúy Hoa rất nghe lời sư phụ, đói thì chịu đựng, đợi thêm một ngày nữa là làm đám cưới.
“Thúy Hoa, con vào nhà đi, thím tự làm được.”
“Thím, con vào nhà cũng chán, việc này không có mệt gì đâu.”
Lưu Thục Cầm đang nấu cơm, Thúy Hoa tiến vào hỗ trợ.
Nhìn Thúy Hoa hiểu chuyện chu đáo, Lưu Thục Cầm hy vọng con trai mình sẽ đối xử tốt với cô.
Lúc này Trần Bưu lảo đảo lắc lư lại đây, nhìn cô vợ của mình, trong lòng sướиɠ rơn người.
“Thúy Hoa, em tới đây.”
Thúy Hoa đáp, lau tay, đi đến trước mặt Trần Bưu.
“Cho em.”
Thúy Hoa tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Trần Bưu cười khẽ: “Kẹo đó, em chưa từng ăn à?”
Thúy Hoa lắc đầu, Trần Bưu ngẫm lại, lột ra một viên kẹo bỏ vào miệng cô.
Ngậm trong miệng, Thúy Hoa kinh ngạc: “Rất ngọt, so mật ong trên núi còn ngọt hơn.”
Trần Bưu nhìn cô gái ngốc nghếch, nhịn không được mỉm cười.
Lưu Thục Cầm tháy cảnh này nên vui mừng, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì thật tốt.
Thúy Hoa không biết ngượng ngùng là như thế nào, Tịnh Không sư thái cũng không dạy cô, hai người ở cửa phòng bếp nói chuyện thân thiết.
Trần Bưu càng nhìn càng thấy vợ mình tốt, hận không thể lập tức ôm cô về phòng trò chuyện nhân sinh.
“Ui cha, ban ngày ban mặt, hai người tình tứ thật đó!”
Thúy Hoa như cũ cười ha ha.
Trần Bưu nhíu mày:” Chị dâu ba, chị có ý gì thế? Mấy ngày nay anh ba không dạy dỗ chị? Ngứa da à?”
Tào Phượng Kiệt ngậm miệng, thằng em chồng này không thể trêu vào, cô ta không còn tâm trạng muốn vào phòng bếp nữa.
Thấy Thúy Hoa không có phản ứng gì, Tào Phượng Kiệt càng tức giận.
Rõ ràng một câu là có thể giải quyết chuyện này, nhưng cô ta cố tình dùng bả vai đυ.ng mạnh vào Thúy Hoa.
Thúy Hoa bị đâm lảo đảo một chút, Trần Bưu nhanh tay lẹ mắt ôm cô vợ của mình.
“Tào Phượng Kiệt, chị muốn chết phải không? Cố ý đυ.ng vào vợ tôi, hôm nay tôi đánh chết chị……”
Từ trước đến nay Trần Bưu và Tào Phượng Kiệt từ vẫn luôn ghét bỏ nhau, mỗi lần gặp mặt đều đã xéo nhau một trận.
“Im lặng hết đi.”
Lưu Thục Cầm vừa nói xong, Trần Bưu một quyền đánh vào bả vai Tào Phượng Kiệt.
“Vai của tôi.”
“Chị mẹ nó xứng đáng, lần sau còn để tôi thấy chị ăn hϊếp vợ tôi, tôi sẽ bảo anh ba đuổi chị về nhà mẹ đẻ……”
Lưu Thục Cầm tức không nhẹ, giơ tay muốn đánh Trần Bưu, Thúy Hoa nhớ tới lời nói của sư phụ, vội vàng chắn trước mặt anh.
Sư phụ nói, phải bảo vệ người đàn ông của mình, như vậy mới có thể sống lâu dài với nhau.
Trần Bưu khϊếp sợ cúi đầu nhìn Thúy Hoa che chắn trước người, tim đập thình thịch thật mạnh.
Chưa từng có ai bảo vệ anh như thế, hành động của Thúy Hoa, khiến Trần Bưu cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Lưu Thục Cầm không ra tay được, tay chậm rãi thả xuống: “Tên nhóc thúi, con chờ đó.”
Trần Bưu hất cằm hừ hừ, rõ ràng là không phục.
Thúy Hoa nhìn sắc mặt của mẹ chồng tương lai, vội vàng đẩy Trần Bưu đi ra ngoài.
Nếu là những người khác đẩy Trần Bưu, thằng nhóc này chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, đổi thành Thúy Hoa lại không giống nhau, anh nhảy nhót vui vẻ rời đi cùng cô.
Thúy Hoa muốn nói lại thôi, kỳ thật cô muốn nói bị va vào một chút cũng không đau, nhưng lời nói đến bên miệng thì nhớ tới lời dặn của sư phụ.
Sư phụ nói, phụ nữ phải nhu nhược yếu đuối mới làm cho đàn ông của mình đau lòng thương yêu, cô không thể bại lộ chuyện mình biết võ.
“Bả vai đau.”
Thúy Hoa tỏ vẻ đáng thương nhìn Trần Bưu, tranh thủ tìm kiếm sự đồng tình.
Trần Bưu vừa thấy liền xót: “Có phải bị đâm hỏng rồi không, anh đưa em đến bệnh viện.”
Thúy Hoa lắc đầu, một bàn tay che lại bả vai: “Không biết, nhưng đau.”
Trần Bưu sốt ruột: “Nếu không để anh xem thử?”
“Vâng!”