Quán ăn sáng này bán rất đắt, mấy bàn ghế đặt xung quanh đều ngồi kín người, Phương Sở Ninh nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ngồi chung một bàn với một cậu nam sinh mặc đồng phục màu xanh nhạt.
Tay cậu nam sinh đang cầm đũa ăn sáng run lên một chút, cậu ấy cúi đầu xuống, tóc mái che hết mặt mày, cậu ấy dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, cử chỉ khi ăn cũng nhã nhặn hơn.
Phương Sở Ninh không để ý đến cậu ta, vừa ngồi xuống không lâu thì đồ ăn đã được bưng lên, thật ra đây là mì gói chế với nước sôi, gia vị được trộn đều ở trên mặt, hương vị siêu ngon, còn ngon hơn thức ăn trong nhà hàng nhiều.
Người ghé vào quán càng ngày càng nhiều, liếc thoáng qua một cái gần như đều là nam sinh. Phương Sở Ninh ăn xong thì lập tức lên xe, cho đến khi cửa xe đóng lại thì mới chặn hết tầm mắt của mọi người.
Cuối cùng hai ba cậu trai đang tụ tập ở gần nhau không kìm được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Nữ sinh kia là học sinh của bên Tân Tinh à?”
“Nhìn đồng phục học sinh thì đúng rồi, mà sao người của Tân Tinh lại đến đây được, tớ còn tưởng bọn họ đều ngạo mạn dữ lắm, khinh thường đến mấy chỗ ở đây cơ.”
“Nữ sinh trông đẹp ghê hồn, còn chiếc xe kia của cô ấy nữa kìa, lúc trước tớ còn nhìn thấy nó ở trên mạng, giá trị tám con số lận đó!”
Các nam sinh thốt lên những âm thanh kinh ngạc cảm thán, trên mặt không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm hâm mộ.
Một nữ sinh vốn dĩ đang ngồi ăn sáng ở đối diện đám nam sinh kia chợt ngẩng đầu quét mắt nhìn bọn họ một cái, đặt tiền ăn sáng lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.
Xe của Phương Sở Ninh dừng lại trước cổng trường Tân Tinh, cô cầm lấy ba lô rồi bước xuống xe, khoảng cách đến giờ vào học còn mười lăm phút, vào thời gian này ở trước trường học đậu rất nhiều xe, không có chiếc nào không phải là loại siêu xe nổi tiếng, cả nam lẫn nữ ăn mặc bộ đồng phục học sinh giống hệt nhau bước xuống xe vừa nói vừa cười đi vào trong.
Phương Sở Ninh chậm rì rì đi ở mặt sau, mới vừa đi được vài ba bước thì bả vai bỗng nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau.
“Ui, hôm nay hội trưởng Phương cũng đến trễ như thường ngày nhỉ?”
Giọng nói ồn ào của thiếu nữ khiến Phương Sở Ninh khó chịu một trận, cô dùng sức bẻ tay cô ấy ra, nói một cách lạnh nhạt vô tình: “Cách xa tớ ra một chút đi.”
Thiếu nữ cười hề hề đầy đê tiện rồi lại nhào đến, “Tối hôm qua rõ ràng còn gọi tên người ta tê tâm liệt phế*, hôm nay vừa nhắc tới quần đã không nhận người rồi sao.”
(* Tê tâm liệt phế nghĩa là ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người)
Tối hôm qua hai người họ cùng nhau Chơi Game đến tận 3 giờ sáng.
Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Sở Ninh đã ngay lập tức bốc lên lửa giận, “Tối hôm qua bà đây gọi cậu đến cứu cả nửa ngày trời, cậu lại trốn ở trong đám cỏ hóng hớt là ý gì hả?”
Cao Quỳnh giả vờ vô tội buông tay, “Chẳng phải là vì tớ thấy đối phương còn thừa chút máu nên tớ sợ giật đầu người của cậu thôi mà.”
Phương Sở Ninh rất muốn đè cô ấy xuống đất đánh một trận.
Hai người sóng vai nhau bước vào trường, Phương Sở Ninh cúi đầu lướt điện thoại di động, Cao Quỳnh ở bên cạnh đột nhiên hất mạnh cô một chút, “Ấy ấy, cậu nhìn qua bên kia đi, phó hội trưởng lại được người ta tỏ tình nữa rồi!”
Phương Sở Ninh quay đầu nhìn sang, chàng thiếu niên giữa đám người có dáng người tinh tế, eo lưng thẳng tắp, cậu mang một bộ kính gọng mạ vàng, sườn mặt tuấn tú phàm là ai đi ngang qua cũng đều không dằn lòng được mà ngoái đầu nhìn lại.
Nước da cậu rất trắng, còn trắng gấp mấy lần nam sinh khác, cho người ta một cảm giác yếu ớt trầm lặng.
Một nữ sinh có dáng người hơi cường tráng chặn trước mặt cậu, dõng dạc thổ lộ tình cảm của mình với cậu.
Bọn họ cách chỗ đó có hơi xa, Phương Sở Ninh không nghe thấy lời nam sinh nói, nhưng Cao Quỳnh bên cạnh lại bắt đầu giả giọng ôn tồn bắt chước cách nói chuyện của nam sinh: “Xin lỗi cậu, cậu không phải là hình mẫu mình thích, mình cũng rất cảm ơn tình cảm của cậu dành cho mình, mong rằng sau này cậu có thể tìm được người thích hợp.”
Phương Sở Ninh giơ tay qua đánh cô ấy một cái, Cao Quỳnh như dự đoán được từ trước, vội vàng né qua bên cạnh, vẻ mặt cười như thiếu đòn, “Nhất định là phó hội trưởng sẽ từ chối như vậy luôn, tớ đã nghe qua mấy lời này không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Ồ, vậy thì đúng là cậu để ý đến cậu ấy thật đó.”
“Đâu phải chỉ mỗi mình tớ, hơn một nửa nữ sinh của cả cái trường này đều đang chú ý đến cậu ấy mà.”
Có nói thế nào đi nữa thì cũng vô dụng nên Phương Sở Ninh đi lướt qua cô ấy, đi thẳng về hướng khu dạy học.
Cao Quỳnh nhìn nam sinh bên kia với vẻ mặt đầy hứng thú, sau đó lại ngâm nga mấy câu hát đi theo sau lưng cô.