Phương Sở Ninh lắc đầu, biểu cảm u buồn bưng ly sữa lên quơ quơ, “Học tập mới giúp con không ngừng tiến bộ. Cha à, cha không thể ngăn cản tình yêu mãnh liệt của con đối với nó đâu.”
Có một cô con gái “vừa ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại hiếu học biết nghe lời” như vậy khiến cho người cha già cảm động đến mức rưng rưng nước mắt, khuôn mặt tuấn tú vừa vui mừng nhưng cũng đau lòng, ông nói với ngữ điệu như dỗ dành một đứa trẻ ngoan: “Được được được, cha nghe theo lời con.”
Họ đột nhiên lại trình diễn màn tình nghĩa cha con sâu nặng khiến cho hai người đứng xem cảm thấy không chịu nổi, Phương Thiên Lợi buông bộ dụng cụ ăn uống xuống bàn nghe một cái “bang”, chua lòm đứng dậy rời khỏi bàn.
Ngoài biệt thự chờ sẵn một chiếc siêu xe với thiết kế đơn giản, Phương Sở Ninh vừa bước ra sân thì một con vật với bộ lông vàng xinh đẹp đang thè cái lưỡi thật dài chảy đầy nước dãi phóng như điên đến chỗ cô như con ngựa hoang bị đứt dây cương, người làm ở đằng sau không có cách nào đuổi kịp nó.
Phương Sở Ninh, “Vượng Tài sut down!” Chi trước của lông vàng căng lại, như thể nó đang cố phanh gấp, cái mông ở sau ngồi bẹp xuống, thè đầu lưỡi ra, nước dãi của nó chảy từng giọt xuống đất.
Phương Sở Ninh không rõ tại sao Vượng Tài lại chỉ liên tục chảy nước dãi trước mặt cô, nhìn cô mà còn nhiệt tình hơn cả nhìn thấy mẹ ruột của mình.
Cô giơ tay nhận lấy cái đĩa bay người giúp việc đưa đến, “Chị phải đi học nên không rảnh chơi với nhóc, nhóc tự chơi một mình trước nhé.”
“Gâu gâu gâu!!” Lông vàng đi qua liên tục liếʍ láp giày da của cô.
Cuối cùng Phương Sở Ninh không thể không thay một đôi giày khác, để mặc cho nó cạp đôi giày của mình chạy ra ngoài gặm lấy gặm để.
Không gian trong chiếc siêu xe rộng rãi thoáng mát, Phương Sở Ninh và Phương Thiên Lợi không học chung một trường nhưng lại trùng hợp chung một con đường, hai người ngồi chung xe mỗi khi đến trường.
Mới đặt mông lên xe thì gương mặt Phương Thiên Lợi đã phồng ra, “Rõ ràng là tối hôm qua chị chơi game đến tận nửa đêm, chỉ có cha mới tin câu chuyện quỷ quái do chị bịa ra thôi.”
Tầm mắt Phương Sở Ninh dời khỏi điện thoại di động, liếc mắt nhìn cậu một cái, tấm tắc lắc đầu.
Phương Thiên Lợi tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Em còn chưa hiểu sao?”
Phương Sở Ninh thâm trầm làm động tác lấy ngón giữa đẩy mắt kính, “Cái chính không phải tối hôm qua chị đã làm gì, mà là cha già chịu tin vào ai.”
Nếu không phải vì tiền nhà cô xài mãi không hết, thì cô đã có thể tiến quân vào giới giải trí dựa vào tài năng diễn xuất này rồi, sau đó đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!
Vẻ mặt đắc ý dào dạt của thiếu nữ làm Phương Thiên Lợi tức đến ngứa răng, vì không kìm được cơn giận nên cậu đã duỗi tay dùng sức véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay trắng trẻo, mịn màng của cô.
Phương Sở Ninh đau đến mức kêu “Á” một cái rồi trốn vào một góc trong xe nhe răng với cậu, “Nói không lại nên động thủ thì sao được tính là hảo hán chứ!”
Hình tượng đứng đắn thâm trầm sụp đổ trong nháy mắt.
Phương Thiên Lợi cười lạnh, “Vốn dĩ em có phải là hảo hán gì đâu.”
Trường học của Phương Thiên Lợi gần hơn trường của cô, trước khi bước xuống xe hẳn cậu còn chưa nguôi mà dùng cặp sách đánh cô thêm một cái, Phương Sở Ninh lại bị đánh một cái nữa, lúc muốn đánh trả thì người đã chạy mất bóng rồi.
Cô không nói tài xế lập tức lái xe đến trường học mà bảo chú quẹo vào một quán bán đồ ăn sáng mua sữa đậu nành.
Nơi đây nằm trên con đường mà hai ngôi trường khác nhất định phải đi qua, có rất nhiều học sinh đi ngang qua đây. Tại một nơi quá đỗi bình thường như vậy mà lại có một chiếc siêu xe ngừng ở đây còn có vẻ khiến người khác chú ý hơn, đặc biệt là còn có một nữ sinh có ngoại hình thanh lệ thoát tục bước xuống từ trên xe, bộ đồng phục học sinh trên người cô không thể tìm thấy được ở ngôi trường thứ hai.
Không ít nam sinh đang đi trên đường cũng dừng lại, vờ vĩnh nói chuyện với người khác, nhưng đôi mắt lại liên tục quét về phía cô.
Phương Sở Ninh không quá để ý, cô đi đến trước mặt quán ăn nhỏ, chủ quán đã thân quen với cô từ lâu nên cất lời chào hỏi.
“Cô gái nhỏ đến rồi à, còn chọn món giống như trước kia không?”
“Đúng ạ, hai phần siêu cay đặc biệt.”