Ngụy Tấn Người Ăn Cơm

Chương 11: Bảo vệ Thanh Di Các

Triệu Hàm Chương nghĩ chính mình kế tiếp phải là gì, chỉ chốc lát sau đã về đến Thanh Di Các.

Thính Hà muốn vυ' già ôm nàng lên trên giường, Triệu Hàm Chương phất phất tay, chính mình đỡ tay nàng ấy đứng lên, tung tăng nhảy nhót ngồi lên trên giường: “Ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta ra ngoài.”

Thính Hà sửng sốt: “Tam tiểu thư, chân người còn chưa tốt đâu?”

“Mang thêm vυ' già cường tráng, đến lúc đó nâng đi là được.” Có người có tiền, còn sợ ra không được cửa sao?

Thính Hà không lay chuyển được Triệu Hàm Chương, chỉ có thể đi xuống phân phó.

Triệu Hàm Chương cởi giày, dùng lông cáo mềm mại che đôi chân bị thương, thoải mái ngả lưng ra sau, vung tay lên sai nha hoàn khác: “Đi lấy chút trái cây tới.”

Bọn nha hoàn vui vẻ chạy đi lấy, các nàng cảm thấy sau khi Tam tiểu thư té bị thương càng thêm vui vẻ hơn trước.

Chủ tử vui vẻ, các nàng liền cũng vui vẻ theo.

Trong phòng mau chóng náo nhiệt, tiểu nha hoàn bưng tới mâm đựng trái cây cùng điểm tâm nước trà, đứng xung quanh hầu hạ Triệu Hàm Chương ăn trái cây.

Liền lau miệng đều có người lau cho, thật là…… Quá xa hoa lãng phí.

Triệu Hàm Chương tiếp nhận khăn trong tay nha hoàn, quyết định tự mình động thủ: “Nhị thiếu gia đâu?”

“Ở trong phòng nhị phu nhân, đầu gối thiếu gia sưng đến lợi hại, nhị phu nhân tìm thuốc mỡ bôi lên cho thiếu gia.”

Triệu Hàm Chương gật gật đầu: “Cho Thành bá mời đại phu tới, hai ngày này liền ở trong viện, các ngươi nhìn kỹ hắn, không cho hắn đi ra ngoài.”

Bọn nha hoàn đều đồng ý.

Thính Hà chạy chậm tiến vào: “Tam tiểu thư, mới vừa gia chủ phái người đi từ đường, đem đại tiểu thư thả ra.”

Triệu Hàm Chương ăn trái cây trầm tư.

Ngày mai liền phải dâng sổ con phong thế tử, Triệu Trường Dư đương nhiên sẽ không khó xử nhị phòng.

Triệu Hàm Chương cũng sẽ không.

Triệu đại tiểu thư quỳ cả đêm hay quỳ tí hơn có gì khác nhau?

Nếu đồng ý với Triệu Trường Dư, nàng không ngại mất mặt mũi, chỉ cần nàng nhớ rõ trong lòng là được.

Triệu Hàm Chương nói: “Đi chỗ nhị thiếu gia lấy một lọ thuốc trị thương đưa cho biểu tỉ, nói ta cũng bị thương, liền không đi thăm nàng.”

Thính Hà không muốn đi, cho nên sai một tiểu nha đầu khác đi.

Triệu Hàm Chương cười cười, hỏi: “Còn có tin tức khác sao?”

Thính Hà nghĩ nghĩ nói: “Gia chủ phái người đi mời lão thái gia nhị phòng, hiện tại còn ở trong thư phòng.”

Triệu Hàm Chương gật gật đầu: “Ngươi tìm Thanh cô cô tới, ta có chút chuyện muốn nói.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau Thanh cô cô liền tới, Triệu Hàm Chương chỉ để lại Thính Hà, còn hạ nhân khác đều lui xuống.

“Ngày mai ta đi ra ngoài, ngươi mang mẫu thân sang đây, để bà bồi nhị Lang trong viện, coi chừng bà, đừng để bà đi chủ viện cùng nhị phòng, nếu nhị phòng có người lại đây, ngăn lại ở ngoài viện, không quan tâm bọn họ lấy lý do gì tới đây, đều không cho bọn họ tiến vào.”

Thanh cô cô sửng sốt, phân phó nói, nghe giống như nhằm vào nhị phu nhân?

Triệu Hàm Chương sâu kín nói: “Ngày mai tổ phụ liền dâng sổ con thỉnh phong thế tử.”

Thanh cô cô trừng lớn mắt: “Sao lại gấp gáp như vậy, gia chủ thân thể vẫn khỏe mạnh……”

Thanh cô thanh âm dần dần trầm xuống, dưới ánh mắt hung ác của Triệu Hàm Chương, bà cúi đầu thấp giọng đáp: “Dạ.”

Triệu Hàm Chương lúc này mới vừa lòng: “Coi chừng mẫu thân, đợi ta trở về liền thưởng cho ngươi.”

Thanh cô cô thấy vẻ mặt Tam tiểu thư như thường, thậm chí còn có chút vui mừng, trong lòng miễn cưỡng bình tĩnh, tuy rằng bà khó hiểu, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu.

Tam tiểu thư thông tuệ hơn phu nhân, cũng vững vàng hơn, nếu nàng không có phản đối, chắc tình hình cũng không quá tệ.

Thanh cô không thể ở lại lâu hơn, sợ nhị phu nhân từ nơi khác biết chuyện này sẽ làm loạn, vội vàng nói: “Nô này liền đi nhìn phu nhân.”

“Đi đi.”

Thanh cô cô khom người lui ra, mới ra sân liền bước nhanh.

Lấy tính khí của Vương thị, mặc dù gan bà không lớn, nhưng đối với bá tước chi vị luôn canh cánh trong lòng, lúc trước gia chủ chỉ nói như nói, vẫn luôn chưa định ra thế tử, Nhị Lang liền còn có cơ hội, trong lòng bà luôn có hy vọng xa vời.

Nếu để bà biết ngày mai liền dâng sổ con, cho dù Vương thị không làm ẫm ĩ thì cũng nhịn không được đi chủ viện khóc lóc

Gia chủ hiện tại thân thể không tốt, nếu như bị khóc thành bệnh…… Thì Tam tiểu thư cùng Nhị thiếu gia không có chỗ dựa vào.

Vương thị hiện tại còn cái gì cũng chưa biết, nàng đang dạy Triệu nhị lang đọc chữ: “Đây là màu vàng, màu vàng, vừa mới không phải mới dạy con xong?”

Triệu nhị lang lập tức đọc; “Hoàng, màu vàng!”

Vương thị hít một hơi sâu, ngón tay di chuyển, chỉ một chữ hỏi: “Cái này là gì?”

Triệu nhị thiếu gia nhìn nó phát ngốc.

Vương thị kìm sự nóng nảy của mình và nói: “Đây là ‘vũ ’.”

Triệu nhị thiếu gia ngoan ngoãn đọc theo một tiếng: “Vũ”.

Vương thị tay liền di chuyển, rồi chỉ một chữ hỏi: “Cái này đọc là gì?”

Triệu nhị thiếu gia há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm nó và im lặng.

Vương thị liền nhịn không được duỗi tay nhéo lỗ tai hắn: “Hoàng a, con mới đọc quá, lúc này mới mấy giây con liền không nhớ rõ.”

Triệu nhị thiếu gia cúi đầu.

Thanh cô cô dừng một chút, vội vàng tiến vào: “Phu nhân, Tam tiểu thư từ chủ viện đã trở lại.”

Vương thị liền thở ra một hơi, vỗ vỗ l*иg ngực, cảm giác ngực nhẹ nhõm mới nói: “Cha chồng tìm Tam Nương chuyện gì?”

Thanh cô cô nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư không nói gì, nhưng xem biểu hiện của Tam Nương, không giống chuyện xấu.”

“Vậy là tốt rồi, tối hôm qua náo loạn ầm ĩ như vậy, ta còn sợ cha chồng mắng Tam Nương.”

Thanh cô cô có điều muốn nói với Vương thị, liền không khỏi nhìn Triệu nhị thiếu gia.

Triệu nhị thiếu gia chính đang nhìn chằm chằm chữ trên quyển sách, đôi mắt trống rỗng, Vương thị nhìn thấy thì tức giận, phất tay nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.”

Triệu nhị thiếu gia nháy mắt linh động, bật dậy và chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vương thị mắt đều đỏ hoe, thiếu chút nữa nước mắt chảy xuống: “Ta cũng không trông cậy hắn quá thông minh, chỉ cần bằn một nửa so với tỷ tỷ hắn, không, cho dù là ba phần cũng tốt.”

Thanh cô cô đưa khăn cho bà.

Vương thị tiếp nhận khăn lau khóe mắt, sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thanh cô cô nói: “Tam tiểu thư ngày mai muốn ra cửa, ngài cũng biết, tối hôm qua ở Thanh Di Các, tiểu thư không khách khí với đại lão gia, bên kia không biết muốn qua dạy dỗ Thanh Di Các đâu, cho nên muốn mời phu nhân ngày mai qua đi tọa trấn.”

Vương thị “Hừ” một tiếng nói: “Bọn họ dám! Muốn ta nói, cha chồng sớm nên tách bọn họ ra, nhị lão thái gia chính mình có gia nghiệp, có tước vị, làm gì phải nhìn chằm chằm đồ vật của đại phòng chúng ta?”

Thanh cô cô nhớ tới lời dặn dò của Tam tiểu thư, nhẹ giọng an ủi nói: “Cũng là sinh trong thời điểm khó khăn, cần dựa vào che chở của gia tộc, tương lai Tam tiểu thư cùng Nhị thiếu gia còn muốn tông tộc quan tâm. Nhị thiếu gia như vậy, nếu tông thân không quan tâm, chỉ sợ……”

Vương thị trầm mặc.

Thấy nàng có thể nghe được, Thanh cô cô tiếp tục ôn nhu nói: “Nô xem, chuyện này không bằng nghe Tam tiểu thư, tước vị chỉ là một phần, quan trọng nhất là có được lợi ích thực tế.”

Vương thị liền giằng co trong lòng: “Nhìn bộ dạng này của nhị phòng, đồ vật đặt trong tay Nhị Lang chỉ sợ không giữ được, vẫn là giao cho Tam Nương, để nàng mang đi, mang đi nhà chồng còn tốt hơn để lại Triệu gia, đến lúc đó ta cùng Nhị Lang cũng có thể đi dựa vào nó.”

Vương thị nhỏ giọng hỏi: “Còn chưa hỏi thăm ra, cha chồng chọn thiếu gia nhà ai cho Tam Nương?”

Thanh cô cô cũng nhỏ giọng trả lời: “Hỏi thăm không ra, nhưng nghe nói không chỉ có gia thế hiển hách, nhân phẩm tướng mạo cũng đều tốt.”

Vương thị liền che ngực nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, người cha chồng tuyển, hẳn sẽ không kém.”

Thanh cô cô dứt khoát liền kéo dài chủ đề này, sự chú ý của Vương thị lập tức bị chuyển đi, vẫn luôn không biết tiếng gió ngoài viện, ngày hôm sau vô cùng cao hứng mang theo Thanh cô cô đến tọa chấn cho Triệu Hàm Chương.