Chẳng lẽ giáo sư Phó bám vào một nhân vật vô danh tiểu tốt, cho nên không có tin tức gì?
Triệu Hàm Chương: “Không có cụ thể ai cả, chỉ là trước khi hôn mê con thấy cửa thành hỗn loạn, hình như có rất nhiều người bị thương, muốn hỏi có người nào giống con đều bị mất trí nhớ không, nếu có nhiều người mất trí nhớ, nói không chừng việc này sẽ lan truyền rộng đến kinh thành ……”
Triệu Trường Dư sắc mặt tối sầm lại, Quý Uyên nhịn không được cười ra tiếng, nói với Triệu Hàm Chương: “Tam Nương, chuyện ngài mất trí nhớ bị gia chủ áp xuống, không có truyền ra ngoài.”
Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Triệu Trường Dư: “Vì sao?”
Triệu Trường Dư yên lặng nhìn nàng, rồi cúi đầu nói: “Muốn chiếm nhiều lợi ích, trong khoảng thời gian này liền an tĩnh chút, đừng luôn đi trêu chọc nhị phòng, đừng quên vì sao ta đặt tên con là Hàm Chương.”
Triệu Hàm Chương ngoài miệng ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại cảm thấy Triệu Trường Dư nhất định phải thất vọng, tên này đã theo nàng 28 năm, mỹ đức thì có đó, nhưng khiêm tốn lại không học được bao nhiêu.
Muốn nàng giống như tên có mỹ đức mà không khoe khoang, rất khó.
Triệu Hàm Chương khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại nhớ lại cảnh cha nàng cầm gậy đuổi theo nàng khắp sân vườn.
Đôi mắt nàng ươn ướt, cúi đầu che đi giọt nước mắt, lần nữa hứa hẹn nói: “Con đều nghe tổ phụ.”
Xem ra thông qua mất trí nhớ cùng giáo sư Phó liên thông tin tức sự không được, vẫn nên phái người đi ra ngoài hỏi thăm ngày đó ở cửa thành xem ai bị thương.
Triệu Hàm Chương cảm xúc chuyển biến tốt đẹp, lại ngẩng đầu khi trong mắt đã khôi phục bình tĩnh, nàng ánh mắt dừng trên người Quý Uyên, hướng hắn mỉm cười ngọt ngào.
Quý Uyên sống lưng lạnh toát, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Mục đích hôm nay của Triệu Trường Dư là để Triệu Hàm Chương gặp mặt Triệu Câu cùng Quý Uyên, lúc này đã gặp qua, mọi người đều hiểu rõ tâm tư của nhau, ông chỉ giữ Triệu Hàm Chương ở lại nói chuyện.
Triệu Trường Dư: “ Tuy Thiên Lí vũ phu, nhưng là người ổn trọng cẩn thận, Nhị Lang đọc sách không được, lại có sức mạnh phi thường, hắn không có nhiều tham vọng, không giống Quý Uyên, ta vốn dĩ cũng muốn đem hắn cùng Thành bá để lại cho con cùng Nhị Lang.”
Triệu Hàm Chương mới nhớ lại, Triệu Câu, tự Thiên Lí, tự này vẫn là Triệu Trường Dư đặt cho hắn.
Thông tin vừa mới tiếp nhận, những ký ức liên quan liền xuất hiện trong đầu.
Triệu Hàm Chương chưa gặp qua Quý Uyên, nhưng từ xa gặp Triệu Câu vài lần, võ công của Nhị Lang là hắn dạy.
Bất quá so với Quý Uyên, Triệu Câu ít danh tiếng hơn.
Quý Uyên, là người nổi danh mưu thần bên cạnh tổ phụ nàng, tuy rằng tiểu cô nương chưa gặp hắn lần nào, nhưng không ít lần nghe được danh tiếng của hắn.
Triệu gia có thể đứng vững giữa các cuộc chiến đẩu của phiên vương, ngoại trừ nguyên nhân quan trọng nhất là do năng lực của tổ phụ nàng, thì nhờ không ít sự hỗ trợ Quý Uyên.
“Quý Uyên……” Triệu Trường Dư dừng một chút sau nói: “Hắn cùng Thiên Lí không giống nhau, nhưng nhận ân huệ của ta, hắn hiện giờ còn trẻ, chỉ sợ sẽ không ở bên cạnh con lâu dài, cho nên con mau chóng bồi dưỡng người, rồi thay thế hắn.”
Triệu Hàm Chương trong lòng vừa động: “Tổ phụ, con có thể ra ngoài không?”
Triệu Trường Dư ánh mắt dừng trên đùi nàng.
Triệu Hàm Chương lập tức nói: “Đây không là vấn đề, chân con chỉ vị bong gân nứt xương thôi, cũng không phải gãy xương, con cảm thấy con có thể đi ra ngoài.”
Triệu Trường Dư suy nghĩ sâu sa nói: “Không phải hiện tại con mất trí nhớ sao? Còn bị thương nghiêm trọng.”
“Bởi vì mất trí nhớ mới cho nên con mới phải ra ngoài nhiều hơn, như vậy mới có thể khôi phục trí nhớ nhanh hơn.”
Triệu Trường Dư: “…… Con thật sự định xuống nước với nhị phòng sao? Thời gian cũng không sai biệt lắm, tìm cơ hội khôi phục trí nhớ đi.”
Triệu Trường Dư đứng dậy, đến kệ sách lấy ra một cái hộp tới: “Ta cho con cùng Nhị Lang một ít sản nghiệp.”
Trong hộp có bốn tờ khế đất cùng bốn bản đồ, bản đổ vẽ trên vải lụa. Triệu Trường Dư rút ra hai tờ khế đất cùng hai mảnh bản đồ cho nàng: “Đây là ta để lại một đường lui cho Triệu thị, vốn dĩ muốn giao cho thúc tổ phụ con, nhưng…… Hiện giờ ta giữ lại một nửa, còn lại là của con.”
Triệu Hàm Chương liếc nhìn tờ khuế đất rồi lại nhìn bản đồ: “Đây là?”
“Đây là tài vật ta cất giấu.” Triệu Trường Dư thở dài một tiếng nói: “Đại Tấn…… Chỉ sợ không bao lâu nữa liền sụp đổ, thiên hạ sớm hay muộn sẽ đại loạn, mà nay có Hung Nô cùng người Khương gây rối, thế cục thậm chí kém xa so với Đông Hán, đến lúc đó, mạng người như cỏ rác, chỉ cần có tiền có lương thực, con có thể thu thập nhân tài để bảo hộ thân mình, thứ này là để lại cho con giữ mạng.”
Triệu Hàm Chương ánh mắt rơi vào hộp, Triệu Trường Dư thấy thế, huyệt Thái Dương lại nhịn không được giật giật, hắn duỗi tay che cái hộp đi: “Đây là để lại cho gia tộc.”
Ông dừng một chút nói: “Tuy mấy thứ này là do ta kinh doanh có được, nhưng con phải biết rằng, tổ phụ cũng là kế thừa gia nghiệp tổ tiên, có cơ sở mới có hôm nay, cho nên mấy thứ này nhất định phải trả lại cho trong tộc.”
Triệu Hàm Chương tỏ vẻ hiểu rõ, hào phóng nói: “Con biết, đây là trách nhiệm của chúng ta.”
Triệu Trường Dư vừa lòng gật đầu, ra hiệu cho nàng thu đồ vật vào: “Ta bảo Thành bá đưa con trở về, chờ sổ con phong thế tử cấp xuống, ta lại mang con đi ra ngoài gặp thêm vài người nữa.”
Quý Uyên cùng Triệu Câu ở trong phủ còn dễ gặp, những người khác ở ngoài phủ nếu gọi người ta đến, dù chính viện được bảo vệ nghiêm mật, cũng không thể giấu được nhị phòng.
Triệu Trường Dư lại lần nữa dặn dò nàng: “Con phải khiêm tốn biết không? Con lại là nữ nhi, càng yếu đuối càng dễ dàng lấy lòng tin của người khác.”
Triệu Hàm Chương lại không nghĩ như vậy: “Sáu năm qua, chúng ta không phải vẫn luôn tỏ ra yếu thế sao? Con chỉ thấy càng lui một bước, người khác càng sấn tới một bước rồi hai bước, từng bước ép sát, càng thêm càn quẫy.”
Nàng nói: “Nếu ngay từ đầu không nhường nhịn, có lẽ là một tình trạng khác, nói không chừng họa ngày hôm nay trực tiếp bị trừ khử.”
Triệu Trường Dư nhíu mày.
Triệu Hàm Chương không giải thích nhiều, ở trong mắt Triệu Trường Dư, cục diện hiện tại cũng không tệ, dù sao chuyện lần này cũng không có gì nguy hiểm.
Nhưng Triệu Hàm Chương biết trong đó có một mạng người, là tiểu cô nương mười bốn tuổi, nàng ấy cũng chưa tới kịp nói ra tâm tư của chính mình liền đã chết, trừ bỏ nàng, không ai biết nàng ấy chết.
Triệu Hàm Chương thu hồi ánh mắt khỏi cái hộp, lùi một bước: “Con hiểu ý tứ của tổ phụ, tuy rằng trong lòng con không vui, nhưng vì đại cục, vì gia tộc, con sẽ nhượng bộ.”
Triệu Trường Dư giãn mày, vừa lòng gật đầu với nàng: “Không tồi, chỉ có như vậy ta mới yên tâm đem những người đó giao cho con, lấy tâm tính cùng năng lực hiện tại của con, hẳn là có thể giữ chân Quý Uyên mấy năm.”
Hai ông cháu trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Triệu Hàm Chương thu hoạch lớn mà trở về.
Nàng hôm nay được Triệu Trường Dư để lại cho nàng hai cánh tay đắc lực, thêm hai tờ khế đất cùng bản đồ là một nửa tích lũy cả đời của Triệu Trường Dư, thậm chí càng nhiều.
Đây đều là đồ vật trong bóng tối, ông nhất định sẽ không nói cho nhị phòng biết về sự xuất hiện của những vật này, khẳng định còn phải cho nàng một ít đồ vật ở bên ngoài.
Triệu Hàm Chương giật giật khóe miệng, ngồi ở trên kiệu nhìn về phía nhị phòng nơi, đại đường tỷ của tiểu cô nương lúc này còn đang quỳ gối trong từ đường đi?
Không biết dẫn bọn họ ra khỏi thành là chủ ý của nàng ta, hay là có người chỉ điểm, nàng là người có thù tất báo, còn muốn thu xếp tốt cho Vương thị cùng nhị thiếu gia, sau đó đi tìm giáo sư Phó, cùng nhau nghĩ biện pháp trở về ……