4.
Có khả năng từ đó trở đi tôi liền sai rồi.
Cảnh sát nói nướ© ŧıểυ của Thẩm Tri tuy rằng có kết quả âm tính, nhưng em đã từng sử dụng ma túy, muốn chúng tôi chăm sóc em thật tốt, phòng ngừa sử dụng lại.
Những câu nói này như kim đâm vào lòng chúng tôi, Thẩm Tri yên tĩnh ngồi ở bên cạnh tôi, giống như chuyện chúng tôi đang nói không phải em mà là một người khác, cảnh sát đi rồi, ba đi ra ngoài hút thuốc, mẹ cẩn thận từng li từng tí một kêu nhũ danh em: “Nhị bảo?”
Thẩm Tri không nhìn vào bà ấy, siết chặt tay của tôi, xương cổ tay tôi bị nắm phát đau, chỉ có thể dùng thêm sức nắm lại em.
Tất cả đều không như những gì tôi nghĩ, buổi tối tôi đi ngang qua phòng ba mẹ, nghe được ba nói: “Còn không bằng biến mất đi, không có đứa bé này.”
Mẹ đang khóc.
Còn không bằng biến mất đi, tôi nghe được mà hoảng sợ, thời điểm phát hiện Thẩm Tri đi theo sau lưng tôi, hô hấp tôi đều cứng lại.
“Em sao lại ra đây?”
Tôi hỏi em: “Quay về nghỉ ngơi đi, anh đi rót cho em cốc nước uống.”
Đôi mắt Thẩm Tri có một lớp thủy quang, trong đêm đen đều thấy rõ, em đến gần tôi, đem tôi chặn trước cửa phòng ba mẹ, tôi vội bịt kín miệng em trước khi em kịp nói chuyện.
Tôi thở hổn hển, chỉ lo ba mẹ phát hiện, đôi mắt Thẩm Tri sáng lấp lánh, cứ như vậy nhìn tôi, em liếʍ liếʍ lòng bàn tay của tôi, giống như đang an ủi tôi, tôi ngẩn người.
Sau khi trở về phòng tôi cho em coi tấm hình kia, chỉ vào hai đứa nhỏ trong hình, nói cho em biết: “Đây là anh, đây là em.”
Thẩm Tri nhìn tấm hình kia, nhẹ nhàng sờ gương mặt trong hình của tôi, tôi không nhìn ra sự đau lòng khổ sở của em, chỉ nghe được em nói: “Em chỉ có anh, anh trai.”
“Những năm này em vẫn luôn nghĩ về anh nên mới có cơ hội sống tiếp.”
_________
“Em chỉ có anh, tại sao anh không thể chỉ có mình em?” Thẩm Tri ngắm nghía chiếc xe đồ chơi trong tay, tôi liếʍ sạch sẽ máu trên chân em, em giơ xe đồ chơi, hỏi tôi: “Muốn không?”
Ta đương nhiên là làm bộ, mắt không chớp nhìn xe đồ chơi, chủ động đi cướp, trong mắt Thẩm Tri hiện lên cảm xúc khó hiểu, em nhíu nhíu mày, đem xe ném ra ngoài cửa sổ.
“Không được.” Em cười nói: “Chúng ta vẫn nên làm việc thoải mái đi.”
Tôi chạy tới bên cửa sổ, Thẩm Tri đi tới đem tôi đặt ở trên cửa sổ, trời đã hừng đông bên ngoài cửa sổ ánh lên những tia sáng yếu ớt từ cột đèn, tôi không ngờ em lại ở chỗ này tiến vào trong tôi.
Tôi nói không muốn, nhưng em rứt khoát tiến vào, trên cửa sổ phản chiếu lên hình bóng chúng tôi, em hôn lên cổ tôi, rồi một đường đi xuống mà gặm cắn lưng tôi, hậu huyệt phía sau chảy máu giờ đã tê dại, cảm giác đau đớn không rõ ràng như vậy. Em thao rất mạnh, trầm giọng bên tai tôi mà thở hổn hển.
“Thẩm Dịch, anh không thể tham lam như vậy, lúc muốn thoải mái thì cần em, khi không thoải mái liền không cần em.”
E rằng ba nói đúng, còn không bằng liền biến mất đi, không có Thẩm Tri là tốt rồi.
Gió cuốn đi những tiếng thở dốc của chúng tôi, cũng thổi khô nước mắt tôi.
Vui sướиɠ cùng thống khổ vĩnh viễn cùng tồn tại, tôi lúc cao trào cảm nhận được sung sướиɠ, cũng tại cao trào mà thấy thống khổ.