3.
Thẩm Tri là em trai tôi, em trai ruột. Tôi so với em lớn hơn ba tuổi.
Năm em sáu tuổi mẹ tôi lạc mất em, em xa gia đình mười năm.
Mười năm đối với tôi mà nói rất dài, dù sao khi đó tôi mới chín tuổi. Đến khi tôi mười chín tuổi, mười năm đối với tôi mà nói giống như đi qua nửa sinh mệnh, tôi vẫn nhớ khi đó em là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, thích ở cạnh tôi chơi đùa, không có tôi sẽ không dám ngủ một mình, em trai hiểu chuyện đáng yêu, trên người còn có hương thơm của sữa.
Những ký ức liên quan đến Thẩm Tri đều tốt đẹp, nhưng đối với cha mẹ lại không phải.
Ba oán giận mẹ, mẹ ấm ức ba năm.
Năm thứ tư, chúng tôi chuyển đến nhà mới, ba vứt bỏ toàn bộ đồ vật có liên quan đến Thẩm Tri, quần áo của em, đồ chơi, cả những bức ảnh, ba mẹ giống như ép chính mình quên đi em, bắt đầu cuộc sống mới.
Dưới gối tôi có một tấm hình, trong hình là lúc tôi ba tuổi, tôi ngồi xổm cạnh xe đẩy nhỏ, quay mặt nhìn về phía em cười.
Tấm hình vẫn luôn được tôi giữ tới bây giờ.
Một ngày nào đó đau khổ khép lại, sau khi đến nhà mới tâm tình của mẹ ngày một chuyển biến tốt đẹp hơn, ba cũng rất vui vẻ, mỗi lần uống say đều sẽ nói chúng ta là một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.
Khi TV truyền đến tin tức lớn về vụ thuốc phiện, chiếu lên hình ảnh người thiếu niên lẻ lói không ra hình dạng mặt không cảm xúc nhìn ống kính, ba tôi còn đang mượn rượu làm càn, tôi nhìn người thiếu niên kia, hỏi ba mẹ: “Mọi người đều quên mất em trai rồi sao?”
Tôi sợ rằng em trai của tôi cũng đang sống cuộc sống giống thiếu niên kia, sao họ có thể quên mất em chỉ để bản thân an tâm chứ.
Đó là lần đầu tiên gia đình tôi hội họp không vui vẻ, cũng là lần đầu tiên ba đánh tôi.
Qua mấy ngày sau, cảnh sát liên hệ với chúng tôi, nói là tìm được Thẩm Tri.
Cảnh sát nói đứa trẻ nhớ chính mình có người anh trai, nhớ được địa chỉ gia đình mình, đã từng trốn ra được mà tìm về nhà, nhưng nơi đó có người khác ở, lại bị bọn chúng bắt về, dựa vào tin tức này mới liên lạc với chúng tôi.
Phía sau cảnh sát tôi thấy người thiếu niên kia, em cũng đang nhìn tôi, đôi mắt vô thần đột nhiên có ánh sáng, mấp máy môi nói hai chữ.
Anh hai.
Tôi nghĩ rằng ba mẹ sẽ rất vui vẻ, xoay người nhìn lại phát hiện sắc mặt họ trắng bệch.
Bọn họ không có đi lên phía trước dành nhau ôm Thẩm Tri, cho nên tôi tiến lên ôm lấy em, ghé vào lỗ tai em nhẹ giọng nói rằng: “Hoan nghênh về nhà, em trai.”