Chương 3: (h)
Một cái tay khác cẩn thận lột âm đế bị chơi sưng ra, người đàn ông cười giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, ngón cái buông lỏng, ngón trỏ hung hăng đánh lên thịt cầu. Trong nháy mắt một chuỗi âm thanh ha a thoát ra khỏi miệng Văn Cạnh, vòng eo hung hăng củng về phía trước, hoa huyệt sưng phì kia mãnh liệt bắn ra một dòng nước. Người đàn ông xa lạ hưng phấn hung hăng túm người Văn Cạnh đến mép giường, hai chân hung áp về phía trước, nhìn anh biểu diễn triều xuy không thể tự ức chế được. Hắn vừa xem vừa hung hăng dùng tay điên cuồng xoa nắn đóa nhục hoa kia khiến càng nhiều chất lỏng chảy ra bên ngoài, Văn Cạnh phát ra tiếng rêи ɾỉ ủy khuất, phần eo hơi đỉnh về phía trước một chút, lại phun nước da^ʍ ra.
Người đàn ông xa lạ đã cương cứng đến mức không thể nhịn được nữa, nhưng hôm nay hắn sẽ không cắm vào bên trong, còn chưa đến lúc. Người đàn ông nghiêng đầu, một nửa khuôn mặt lộ ra khỏi mũ lưỡi trai, lông mi dài chớp chớp giống như một con bướm vỗ cánh sắp bay, cặp mắt đa tình chuyên chú đa tình nhìn chằm chằm hoa huyệt của Văn Cạnh, cánh môi khiến người khác muốn hôn kia yên lặng nói ra vài chữ, kết thúc, bảo bối nhỏ.
Sau đó hắn lấy khăn lông từ trong ba lô ra ôn nhu lau khô người giúp Văn Cạnh, lại giúp anh mặc quần áo, dịch chăn trở về. Người đàn ông nghiêm túc gấp khăn lông trong tay, sau đó nhét nó vào ba lô giống như bảo bối. Vẻ mặt cuồng nhiệt như ác ma cũng biến mất, sau khi làm xong những chuyện này, hắn đứng dậy an tĩnh đi về phía cửa, cuối cùng lại quay đầu liếc mắt nhìn Văn Cạnh một cái. Người đàn ông đi đến trước cửa sờ soạng khắp nơi một chút, quả nhiên hắn tìm được một cái chìa khóa dự phòng. Người đàn ông tùy tiện ném chìa khóa nhặt được trên đường lại chỗ cũ sau đó cầm chìa khóa dự phòng nhà Văn Cạnh rời đi bằng cửa chính.
Mới tờ mờ sáng, Văn Cạnh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình, anh vươn tay lên muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường, ai ngờ chỉ mới vươn tay lên eo lại truyền đến một trận đau nhức. Văn Cạnh đỡ eo ngồi dậy nghe điện thoại.
“Văn Cạnh.”
“Văn đội, em gọi rất nhiều lần, nghi phạm trong vụ án cướp của gϊếŧ người đến cục đầu thú.”
Đầu bên kia điện thoại là cảnh sát Tiểu Trương phụ trách trực ban hôm nay.
“Bây giờ tôi đến.”
Văn Cạnh nhíu mày, gọi rất nhiều lần? Anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đúng thật là có rất nhiều cuộc gội nhỡ, bình thường Văn Cạnh sẽ không ngủ say như vậy.
“Mang đến phòng thẩm vấn trước đi.”
Văn Cạnh vừa cúp điện thoại vừa xuống giường, anh đi đến tủ quần áo chọn đồ rồi mặc, sau đó bước nhanh đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi giày ra cửa. Khi mở cửa được một nửa, Văn Cạnh lại bước lùi lại dẫm lên thảm nhỏ ở huyền quan, chìa khóa dự phòng mà anh đặt bên dưới thảm vẫn còn, lúc này Văn Cạnh mới yên tâm ra cửa.
Phòng mà anh thuê cách cục cảnh sát rất gần, nhưng đa số thời điểm, cục cảnh sát mới là nhà Văn Cạnh. Khi đi đến cục thì đã là bốn giờ năm phút. Thẩm vấn cũng không khó, đúng như anh suy đoán, tên kia cũng không thông minh, đến việc tổ chức ngôn ngữ cũng khó khăn. Văn Cạnh và Tiểu Trương phỏng vấn xong thì trời cũng sáng rồi, Tiểu Trương nhìn đồng hồ nói:
“Bảy giờ rồi, Văn đội, em đi mua đồ ăn sáng đi, MacDonald có được không?”
“Cùng đi đi.”