Đầu ngón tay của Lê Thính co lại rồi chậm chạp thu tay về.
Cũng khó trách sắc mặt Hứa Ký không tốt, trượt tuyết là một môn thể thao mạo hiểm, dễ bị bong gân gãy xương, thậm chí gặp sự cố nguy hiểm đến tính mạng. Đυ.ng trúng một người mới chơi ở đường trượt cao cấp cũng giống như gặp phải một tài xế không biết phanh xe trên đường cao tốc.
Không những không biết khả năng của bản thân tới đâu mà còn vô trách nhiệm với tính mạng của người khác.
Nếu không có gì nghiêm trọng, thái độ tốt một chút thì coi như bỏ qua đi, vậy mà CMN người đàn ông kia vẫn còn chưa xin lỗi!
Kỷ Trì cũng từng bị một quả ngư lôi đυ.ng trúng phải vào viện hết một tháng, lúc ấy anh ta vẫn chưa kịp đi chơi tuyết thì đã phải kết thúc sớm mùa đông năm đó rồi.
Lê Thính không nói gì, nhưng người đàn ông kia lại trở nên kích động, anh ta lấy tay đẩy vai Hứa Ký, “Anh nói vậy là sao?”
Kỷ Phương Trì vừa nhìn thấy cảnh này đã vô cùng sợ hãi, trái tim càng run rẩy hơn sau khi liếc nhìn sắc mặt của Hứa Ký, cậu vừa định làm người hòa giải———vị mỹ nhân kia đã bước lên trước một bước đứng chen vào giữa hai người nọ.
Rõ ràng mỹ nhân đi chung với người kia, nhưng lúc này lại bày ra tư thế bảo vệ Hứa Ký, “Anh muốn làm gì?”
Nói thật, giây phút Kỷ Phương Trì nhìn thấy Lê Thính, lập tức theo phản xạ cúi đầu xuống, ánh mắt dao động, muốn nhìn lại không dám nhìn, cảm giác trên mặt đang phát sốt.
Lực sát thương thật sự quá mạnh rồi…
Còn khắp người Hứa Ký từ trên xuống dưới đều đang viết bốn chữ rất lớn “miễn nhiễm sắc đẹp”, tuy xương sườn vẫn còn hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài bình tĩnh của anh.
Thân hình anh cao gầy, hơi ngửa ra sau, giọng điệu lười biếng nhưng lại lộ ra chút kiêu ngạo: “Anh đẩy tôi nữa thử xem?”
Đàn ông coi trọng nhất thể diện, đối phương lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở trước mặt nhiều người như vậy, lập tức bị chọc giận, vươn tay đẩy thêm cái nữa, “Đẩy thì đẩy, anh cao quý lắm...”
Lời vẫn chưa nói xong, Hứa Ký đã đấm vào mặt của người đàn ông, hình như anh còn thấy tiếng kêu kinh ngạc rất nhỏ của Lê Thính.
Hai người bắt đầu đánh nhau, chính xác mà nói là một mình Hứa Kỷ nhào lên người ta mà đánh. Anh vốn đang bực bội muốn chết, tên ngu ngốc này lại tự mình đưa tới cửa, không đánh một trận để trút giận thì không chịu được mà.
Thế là cục diện “thế chân vạc” được hình thành: hai anh em nhà họ Kỷ đứng một bên xem náo nhiệt, thậm chí Kỷ Trì còn đút tay vào túi quần, không hề có ý định can ngăn. Còn Lê Thính muốn ngăn thì lại không biết bắt đầu từ đâu, chủ yếu là vì không dám chạm vào Hứa Ký nữa.
“Không sao đâu, anh không cần lo lắng,” Kỷ Phương Trì trấn an Lê Thính, “Chúng ta muốn can cũng can không nổi đâu...Trước đây bọn tôi đã từng thử rồi.”
Lê Thính từ từ đứng thẳng lên, nhìn Kỷ Phương Trì hỏi, “Anh ấy thường xuyên đánh nhau sao?”
“Không có!” Mặt mày Kỷ Phương Trì ửng đỏ đầy nét đáng nghi, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình, “Em chỉ từng thấy anh ấy đánh nhau có một lần vào ba năm trước, hơn nữa lúc đó anh ấy còn tức giận hơn bây giờ, nhưng đều biết chừng mực.”
Lê Thính nghi ngờ liếc nhìn mặt tuyết đã bị dính vài giọt máu.
“Ôi!” Kỷ Phương Trì đột nhiên phản ứng, lúng túng nói: “Người bị đánh là bạn của anh mà nhỉ? Xin lỗi, chúng ta...”
Lê Thính lắc đầu, “Cũng không tính là bạn.”
Mãi cho đến khi nhân viên an ninh của khu trượt tuyết nhanh chóng chạy đến, Hứa Ký mới chịu dừng tay, anh hất tay nói: “Tôi bồi thường nổi.”
Kỷ Phương Trì thực sự không hiểu, tại sao Hứa Ký đánh người xong còn có thể ngầu như vậy! Rõ ràng đánh người là không đúng mà!
Có thể nói việc kinh doanh của mấy bệnh viện gần khu trượt tuyết luôn rất tốt, dẫu sao cũng có một câu nói khá nổi tiếng: bến bờ của trượt tuyết chính là khoa chỉnh hình.
Vì để chắc chắn không sao, Hứa Ký còn đi chụp ảnh xét nghiệm, khi đi ra thì thấy Lê Thính vẫn đợi ở cửa, anh giả vờ như không nhìn thấy rồi đi lướt qua mà không hề ngoảnh lại.
Lê Thính vội kêu lên: “…Hứa Ký.”
Hứa Ký chỉ đứng lại, có chút không nhẫn nại mà hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Dáng vẻ Lê Thính có vẻ bất an, do dự nói: “Em không thân với người đàn ông đó, đó là bạn của bạn em, cũng không phải chỉ có mình em đến đây chơi với anh ta ... Là do bạn em có việc nên đi trước, mới… Bình thường em đều ngoan ngoãn ở nhà, ngày nào cũng dọn dẹp và lau chùi rất sạch sẽ.”
Hứa Ký cau mày, trong đầu đều toàn là “Cậu ta đang nói gì vậy, sao lại giải thích cái này với mình làm gì”, anh lười nghĩ nữa, nói thẳng: “Liên quan gì đến tôi.”
Hình như Lê Thính đã bị người trong lòng làm tổn thương, cậu cúi mặt xuống, mím miệng lại trông rất đáng thương, “Anh không tức giận là tốt rồi… Dù sao em cũng kết hôn với anh rồi, đến gần những người đàn ông khác cũng không tốt.”
Trong nhất thời Hứa Ký còn cho rằng người đang đứng trước mặt mình là con gái nhà lành gì nữa chứ, nếu không phải để ý tới hình tượng của mình, có lẽ khuôn mặt của anh sớm đã nhăn nhó tới khó coi rồi. Anh tiến lên phía trước một bước, dùng sức tóm chặt lấy cổ áo của Lê Thính.
Đôi mắt của Lê Thính mở to vì bị dọa sợ.
Hứa Ký trầm giọng nói: “Dù cậu có lên giường với người khác tôi cũng không quan tâm, tôi nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đã có nói, cậu chơi của cậu, tôi chơi của tôi, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, được chứ?”
Lê Thính nghe xong càng cúi thấp đầu, tóc mai hai bên xõa xuống, quẹt trúng mu bàn tay Hứa Ký.
Xúc cảm rất kì quái, vừa nhẹ vừa ngứa, Hứa Ký liền nhanh chóng rút tay lại, lui về sau mấy bước, đứng yên tại chỗ.
Nhưng nếu lúc này anh cúi xuống nhìn biểu cảm của Lê Thính, sẽ có thể thấy khóe miệng của cậu hơi cong lên, giống như đang cố nhịn cười.
Ngay sau đó, Lê Thính đáp lại với giọng điệu hơi khó nghe, “Được”.
Rõ ràng Hứa Ký chỉ là nhìn thấy đối phương lại cắn răng vào môi dưới theo thói quen, nhưng phải nói là răng rất trắng, môi cũng rất ẩm ướt, còn...
Anh thật sự không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải giả tạo như vậy, thật ghê tởm.”
Lúc này biểu cảm trên khuôn mặt của Lê Thính mới thật sự trống rỗng.
Hứa Ký cảm thấy rất ghét bỏ và buồn nôn, bỏ đi không ngoảnh lại.
Khi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Trì đi nộp phí và Kỷ Phương Trì ra ngoài mua cơm nắm quay về.
Kỷ Trì hỏi: “Có nứt xương chỗ nào không?”
Hứa Ký lắc đầu.
Kỷ Phương Trì chia cho mỗi người hai nắm cơm, trong túi nhựa vẫn còn hai nắm, cậu nhìn xung quanh vài lần rồi hỏi Hứa Ký: “Anh đẹp trai kia đâu rồi?”
Hàng lông mày của Hứa Ký nhăn lại đến nỗi có thể gϊếŧ chết cả một con ruồi: “...?”
Kỷ Trì tức giận vỗ sau gáy thằng em ruột của mình một cái, “Nó bị sắc đẹp của người ta mê hoặc rồi.”
Kỷ Phương Trì không phục: “Làm gì có! Chỉ tại lúc anh Hứa Ký đi vào làm kiểm tra, anh ấy liền ngồi trên ghế ở bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vừa buồn bực vừa lo lắng, nhìn rất là đáng thương!”
Hứa Ký: “?”
“Cũng đúng thật,” Kỷ Trì suy nghĩ rồi nói, “Cả đời tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn anh ta, vừa điềm đạm đáng yêu vừa đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng thấy no rồi, hoàn toàn có thể khơi lên ham muốn bảo vệ của đàn ông."
Hứa Ký: “?”
Cổ họng anh không phát ra được tiếng nào, hàng ngàn lời nói lúc này chỉ biến thành một câu, “Hai thẳng nam chết tiệt mấy người đều mù mắt hết rồi."
Bây giờ đến lượt hai anh em nhà họ Kỷ ngờ vực, cùng đồng thanh hỏi: “Anh nói vậy mà không thấy xấu hổ sao?”
Kỷ Phương Trì nói lớn: “Không có ai thẳng hơn anh đâu, anh Hứa Ký!”
“Mấy người không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta…Thôi bỏ đi,” dù gì nói xấu sau lưng người khác cũng không phải phép lịch sự, Hứa Ký giật lấy túi nhựa trong tay Kỷ Phương Trì, “Đừng nhìn nữa, anh ăn bốn cái.”
Hai anh em không sống cùng một chỗ, Kỷ Trì tự lái xe đi trước, Hứa Ký tiện đường đưa Kỷ Phương Trì về.
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lê Thính liền đuổi theo tới, “Hứa Ký!”
Hứa Ký nhắm mắt lại một cái sau đó đưa chìa khóa xe cho Kỷ Phương Trì, “Cậu lên xe trước, ngồi ghế sau.”
Kỷ Phương Trì miễn cưỡng thu lại ánh mắt buôn chuyện của bản thân rồi rời đi.
“Lại sao nữa?” Hứa Ký ấn ấn huyệt thái dương đau nhức.
Mái tóc dài của Lê Thính tùy ý buộc lại sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt vì lạnh, cậu hỏi: “Tối nay anh có về nhà không?”
“Về.” Mấy tài liệu cần dùng trong cuộc họp ngày mai của công ty vẫn để trong thư phòng, lúc Lê Thính dọn vào quá gấp, có rất nhiều đồ đạc Hứa Ký chưa dọn xong.
Có lẽ vì đã nghe quá nhiều lần “không về” từ trong miệng của Hứa Ký, cho nên lần này khi nghe thấy đáp án khác, Lê Thính liền sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng nói: “Vậy có thể cho em đi nhờ luôn được không? Nếu muốn gọi xe phải đi bộ thêm mười phút, ra bên ngoài mới có xe.”
Hứa Ký quả quyết: “Không.”
Vẻ mặt Lê Thính càng ngỡ ngàng hơn, như thể cậu không ngờ rằng chồng mình lại hà khắc đến vậy.
Hứa Ký muốn chuyển tiền cho đối phương nhưng nhớ ra giữa họ không có bất kỳ thông tin liên lạc gì của nhau, vì vậy anh lấy ví tiền từ trong ba lô ra, rút ra một xấp tiền mặt, “Tôi không thích người khác ngồi xe của tôi, anh cầm lấy số tiền này gọi xe cũng được, hay thuê phòng ở bên ngoài cũng được, đừng làm phiền tôi.”
Lê Thính nắm chặt tiền trong tay, nhìn bóng lưng vô tình của Hứa Ký.
Vừa mở cửa xe, Kỷ Phương Trì liền ló đầu ra, “Anh, anh với anh trai xinh đẹp đó có quan hệ gì thế? !”
Hứa Ký: “Không có quan hệ gì.”
Kỷ Phương Trì nhìn ra Hứa Ký không muốn nói tiếp về đề tài này nên đành phải chuyển trọng tâm của cuộc trò chuyện sang cái khác: “Vậy anh, chị dâu trông như thế nào vậy, chắc là chị dâu đang ở nhà phải không? Hay là em về với anh để nhìn thử, sau đó sẽ tự mình gọi taxi đi, có được không?”
“Không phải cậu đã gặp rồi sao?” Hứa Ký nói.
Kỷ Phương Trì “hả” một tiếng, sững sờ, trong đầu lập tức nhớ lại như l*иg đèn kéo quân, hai phút sau, miệng càng lúc càng há rộng, “...Đại, đại mỹ nhân đó?”
Hứa Ký không nói gì, chính là ngầm thừa nhận.
“Anh đúng là không biết tốt xấu gì hết!!!” Nhưng chữ vừa lăn ra khỏi đầu lưỡi lại nhìn thấy sườn mặt đẹp trai lúc lái xe của Hứa Ký.
“Xin lỗi.” Kỷ Phương Trì nói nghiêm túc, là cậu không biết phân biệt tốt xấu mới đúng.
Chuyện yêu hận tình thù giữa giữa mỹ nhân và soái ca, cậu chỉ là khách qua đường thì lo lắng vớ vẩn gì chứ.