Chiếc xe của người mới dọn đến hồi tuần trước chạy vào tiểu khu, bảo vệ đứng thẳng lên chào một cái.
Hứa Ký về tới nhà, “tách” một tiếng mở đèn lên, thứ đập vào mắt là bảy tám tấm ván trượt và đủ loại dụng cụ trượt tuyết được treo trên tường.
Cách trang trí của căn nhà mới vô cùng tối giản, tấm thảm trên mặt đất và tấm dra trải giường đều là màu xám, không có chút màu sắc nào, một màn hình hiển thị rất lớn được gắn ở giữa trên bức tường trắng, trên đó hiển thị thời gian “7:59”.
Anh vừa định đi tắm thì Trần Luyến gọi đến.
Từ khi lãnh xong giấy đăng ký kết hôn, mấy cuộc gọi của ba mẹ anh ngày càng nhiều, bây giờ trái tim của Hứa Ký đều nảy lên một cái mỗi khi nghe thấy tiếng chuông, tạo nên một sự phản cảm tận đáy lòng và sinh ra cảm giác bực bội trước khi biết đó là chuyện gì.
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Có chuyện gì?”
Trần Luyến hỏi: “Hôm nay con cũng không về nhà à? Tiểu Thính nói... Không phải, đã nhiều ngày con không về rồi, vẫn nên về nhà xem thử chút chứ?"
Vào lúc này, sự chán ghét của Hứa Ký đối với Lê Thính đã lên đến đỉnh điểm, anh cười lạnh một tiếng, “Thế nào? Anh ta còn đi tố cáo?”
Trần Luyến vội vàng nói, “Ồ không có, mẹ nói nhầm thôi, chính là ...”
“Sau này nếu chỉ vì chuyện này, thì đừng gọi điện thoại cho con nữa.”
Hứa Ký không có tâm tư để nghe, tâm trạng của anh đang rất tệ, phiền tới mức muốn ném vỡ mọi thứ. Nhờ phúc của cuộc hôn nhân này, lần đầu tiên trong 26 năm, anh mới nhận ra rằng thì ra bản thân lại dễ dàng nổi giận đến thế.
Anh lấy ra một điếu thuốc, cắn chặt trong miệng. Không muốn động, rất khó chịu, vẻ mặt Hứa Ký không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào trần nhà, lúc này chỉ cần một sợi lông bay trong không khí cũng đủ khiến anh phát hỏa.
Tới khi vị đắng của thuốc lá tràn ngập trong khoang miệng, anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm, nhưng vừa cởϊ áσ ra, điện thoại lại reo.
Hứa Ký lập tức bộc phát, bắt máy rồi lạnh giọng thét lên: “CMN đừng làm phiền tôi nữa, một ngày gọi mấy cuộc điện thoại đều nói cùng một chuyện thú vị lắm sao?”
Đối phương yên lặng một hồi, mới dè dặt nói: “Anh, là em, cái đó...Có phải bây giờ không tiện không? Hay là em...”
Kỷ Phương Trì, là một cậu em 18 tuổi, bốn năm trước anh quen được ở công viên trượt tuyết hoang dã Altay.
Hứa Ký đột nhiên giống như bị một cái nắp nồi đậy lên, đầy lửa giận nhưng không chỗ phát tiết, anh nỗ lực áp chế ngọn lửa lại đang muốn bốc lên, “Không, có chuyện gì?”
“Anh, giọng điệu của anh giống như muốn gϊếŧ em vậy đó...” Kỷ Phương Trì có hơi sợ hãi, nhưng lại nói tiếp, “Ngày mốt đi trượt tuyết không? Chán quá đi! Em sắp mốc meo ở nhà luôn rồi.”
Vừa hay đi thả lỏng một chút, Hứa Ký không chút do dự nói: “Đi.”
Khu trượt tuyết Nanta là khu trượt tuyết duy nhất ở thành phố G, mặc dù nó chỉ là tuyết nhân tạo.
Nói ra cũng kỳ lạ, là một người sống ở phía nam một năm 365 ngày đều không thấy tuyết, nhưng Hứa Ký lại yêu thích trượt tuyết.
“Này,” chưa thấy người mà đã nghe tiếng trước, “Lề mề như vậy mới tới, kéo khóa quần chưa?”
Kỷ Trì đứng ở trước cổng kéo khóa lại, nụ cười trêu chọc trên mặt làm cho Hứa Ký rất muốn đấm cho một phát.
“Anh,” Kỷ Phương Trì dùng sức vỗ vào sau lưng người anh ruột, “Mấy lời thô tục như vậy thì đừng nói lớn tiếng thế.”
* (Trì trong tên Kỷ Trì là nhanh, mau lẹ; còn Trì trong tên Kỷ Phương Trì là ao, hồ)
Hôm nay Hứa Ký mặc một chiếc áo khoác màu đen, kéo khóa lên đến tận cùng, cổ áo dựng thẳng che kín môi, sau lưng đeo một chiếc túi đựng đồ trượt tuyết cũng màu đen y vậy, giống như một người cổ đại vác theo một thanh đại đao đi đòi nợ máu, kèm theo khí tức lạnh lẽo cấm người lạ đến gần, quét sạch mọi thứ trong vòng bán kính ba mét.
Kỷ Phương Trì cảm thấy bản thân đã nhìn thấy Diêm vương, “Đệt... anh à, bộ dáng này của anh giống hệt tới gϊếŧ em.”
Lúc mặc đồ trang bị, Kỷ Trì giẫm một phát đúng ngay chỗ mìn, “Nghe nói gần đây anh mới cưới vợ?”
Hứa Ký đang khom người cài dây đai cố định, vừa nghe thấy mấy lời này, cảm giác muốn đánh người lại trỗi dậy, anh lạnh lùng nói: “Câm miệng, đừng nhắc tới cậu ta với anh.”
Kỷ Phương Trì vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tò mò hỏi: “Đúng vậy, lan truyền hết trong giới của chúng ta rồi, thế nào? Chị dâu xinh đẹp không anh, đẹp không đẹp không?"
Hứa Ký đứng thẳng người dậy, mặt mày vô cảm nhìn hai anh em, nhưng không giấu đi được ánh mắt như muốn chém người kia, “Tấm ván trượt tuyết của tôi nói với tôi, nó muốn bẻ gãy xương hai người.”
Nhưng thật không ngờ, câu nói này lại ứng nghiệm trên người bản thân.
Cuối tuần có rất nhiều người đến khu trượt tuyết, muốn đến đường trượt cao cấp phải đi ngang qua mấy đường trượt sơ cấp và trung cấp, ở đó người đông như kiến, nhiều người còn chiếm cả nhà vệ sinh mặc dù không có nhu cầu sử dụng, thậm chí có người chỉ mặc áo hai dây lo tạo dáng chụp hình trong tuyết phủ rét mướt, Hứa Ký nhìn càng thấy phiền hơn.
Bọn họ ngồi cáp treo lên núi, chiếc xe cáp phía trước họ có một người, chắc là lần đầu tiên tới đây, khi xuống cáp treo, chần chừ cả nửa ngày trời cũng không dám xuống, xuống được nửa đường lại leo lên, cứ như chơi với ốc sên.
Hứa Ký nhắm mắt lại, chầm chậm thở ra một hơi.
Ngay cả Kỷ Trì cũng không có kiên nhẫn chờ nữa, nói: “Anh mau nhảy đi, té cũng không chết được đâu!”
May mà người ở khu đường trượt cao cấp cũng không nhiều, hơn nữa đều hiểu rõ cách trượt và quy định, ở lối vào có một tấm biển lớn ghi “đường trượt cao cấp”, còn có một cái loa liên tục nhắc nhở: “Đây là đường trượt cao cấp, đây là đường trượt cao cấp, phải hiểu rõ cách trượt, đυ.ng trúng người khác đền không nổi, cẩn thận bản thân lại thương tích đầy mình.”
Cả Hứa Ký và Kỷ Trì đều chơi snowboard, chỉ có Kỷ Phương Trì chơi ski. Lúc bắt đầu tập chơi snowboard sẽ khó nhưng khi nâng cao thì dễ hơn, còn ski thì ngược lại, vốn dĩ Kỷ Phương Trì cũng học chơi snowboard giống mấy anh, nhưng sau cú té một tuần đó, đã tức giận đổi thành ski.
Phong cách trượt tuyết của Hứa Ký theo kiểu gọn gàng và táo bạo, cảm giác thăng bằng của anh tốt, trọng tâm lại ổn định, tốc độ cũng nhanh.
Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cả người anh như đang bay lượn, cơ thể nghiêng đến mức suýt chạm vào tuyết, mặc dù đã đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió hú mạnh mẽ như đang tát vào mặt, phần mép cạnh của tấm ván để lại một đường kéo dài không đứt trên mặt tuyết, đây gọi là “khắc trượt”.
Kỷ Phương Trì đứng bên cạnh nhìn, không khỏi thở dài: “Thật đẹp trai... Đáng tiếc ghê, lẽ ra lúc đó em nên kiên trì học chơi snowboard.”
Hứa Ký thở ra một làn khí trắng, từ từ giảm tốc độ rồi đứng thẳng người lên. Anh thực sự rất thích cảm giác như có thể vứt bỏ hết mọi thứ phức tạp khi vận động.
Anh liếc nhìn Kỷ Phương Trì đứng ở bên phải, vừa định mở miệng, lại nghe thấy người phía sau hét lớn: “Anh! Phía sau! Tránh...”
Chân trước của Hứa Ký là chân trái, cho nên phía sau bên trái là khu vực thuộc điểm mù của anh, nghe thấy chữ tránh đó, Hứa Ký theo bản năng nhanh chóng thay đổi mép cạnh của tấm ván để tránh, nhưng đã muộn, giây tiếp theo, anh bị một lực rất lớn tông trúng vào người, lưng đập mạnh xuống nền tuyết.
Kỷ Trì ở phía trước nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người nằm sóng soài trên mặt đất, vội vàng quay vòng trở lại.
Khu đường trượt cao cấp có độ dốc lớn, trước mắt Hứa Ký hoàn toàn tối sầm, toàn thân đều dính tuyết, choáng váng tới mức không biết đã lăn bao nhiêu vòng mới dừng lại, trong lúc mơ hồ, anh cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ mình vài cái, sau đó thì nghe thấy âm thanh đang tranh cãi với người khác của hai anh em nhà họ Kỷ.
Có tiếng của Kỷ Phương Trì : “Tôi đứng đằng sau đã thấy hết toàn bộ quá trình! Chính là quả ngư lôi này tông thẳng vào người khác!”
À, ngư lôi, dùng để ám chỉ những người mới tập trên đường trượt không biết giảm tốc độ, thay đổi hướng, đồng thời rất dễ mất kiểm soát.
Cũng có tiếng của Kỷ Trì: “Tôi đã gọi cho người phụ trách nơi này rồi, anh CMN phải chịu trách nhiệm, không được đi, đợi lát nữa phải cùng nhau tới bệnh viện."
Sau đó là giọng nói của một người xa lạ: “ĐM, là hai người va chạm với nhau, tại sao tôi lại chịu trách nhiệm một mình? Hơn nữa tôi cũng đứng dậy rồi, người anh em này của anh không phải làm bằng gốm sứ đó chứ?”
“Người trượt ở phía trước được ưu tiên đường trượt,” Hứa Ký nằm trên mặt tuyết, yếu ớt nói: “Phía sau hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Hứa Ký cũng khâm phục bản thân vì còn có thể nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy. Vào lúc bị tông trúng, anh cảm thấy sự cáu kỉnh và tức giận mà anh đã kìm nén bấy lâu “bộp” một tiếng, bùng phát như bong bóng của nước có gas, nhưng sau khi qua đi, chỉ còn lại cảm giác mờ mịt và không nói nên lời.
Kỷ Phương Trì và Kỷ Trì lập tức đi đến chỗ anh, “Có sao không? Đau ở đâu? Còn tỉnh táo hay chóng mặt?”
Là một người thường xuyên trượt tuyết, anh đã quen thuộc với mấy tai nạn như gãy xương này rồi. Hứa Ký ngồi dậy, sờ vào từng chỗ xương đau nhức trên người, lại nhẹ nhàng cử động hai chân.
Một lúc lâu sau, anh mới cởi dây đai cố đựng rồi đứng dậy, liền thấy bên cạnh người đàn ông đυ.ng trúng anh còn có thêm một người, trên khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy dửng dưng như là mọi chuyện không hề liên quan tới mình.
Hứa Ký nhìn một lúc, sau đó từ từ tháo kính đi tuyết ra để lộ hàng lông mày của mình, tuy là có đội mũ nhưng vẫn có một vài sợi tóc rơi xuống. Tiếp ngay sau đó, chính là nhìn thấy cái bộ dáng mọi chuyện không liên quan tới mình đó biến mất không một dấu vết theo đúng như ước nguyện của anh.
Vẻ mặt của Lê Thính thay đổi sang kinh ngạc, sững sờ và cuối cùng chuyển thành lo lắng.
“Không sao chứ?” Người đàn ông kia vẫn còn cười, “Trượt tuyết mà, va chạm là chuyện bình thường thôi.”
Hứa Ký không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lê Thính.
Dưới chân Lê Thính là ván trượt chơi ski, mà còn là loại dành cho người mới tập chơi. Cậu ta mở miệng, bước tới vài bước như là muốn đỡ cánh tay của Hứa Ký, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ dùng đầu ngón tay tái nhạt của mình chạm vào bộ đồ đang mặc trên người của Hứa Ký.
“Cút,” Hứa Ký đột nhiên hất ra, “Đừng có động vào tôi.”