Editor: SoleilNguyen
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 15: Không ai được phép rời đi
======***======
Yến Dương đi dọc theo vài con đường nhỏ mà Từ Triều thường đi tìm kiếm, nhưng không có gì cả. Ánh nắng chói chang, hắn chạy liên tục, mồ hôi thấm ướt bộ đồng phục mỏng manh, dính bết vào người, khiến tâm trạng càng thêm bực bội.
Hắn không dám dừng lại một giây nào, khi đi qua một ngã tư, hắn bỗng nhiên dừng lại, lùi vài bước.
Một cô gái cúi đầu, dựa vào tường, tay ôm chặt một chiếc cặp.
“Cặp ở đâu ra?” Yến Dương mặt mày khó coi, chỉ vào chiếc cặp trong tay cô gái hỏi.
Cô gái bị tiếng người đột ngột làm cho giật mình, cô ngẩng mặt lên, nhìn người trước mặt có vẻ rất hung dữ, càng không nói được lời nào, “Tôi, tôi…… Vừa rồi, cậu ấy, cậu ấy……”
Yến Dương nhìn cô gái không nói được câu hoàn chỉnh, trong lòng càng thêm nặng nề, cặp của Từ Triều ở đây, nhưng người đâu?
Hắn cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, “Bây giờ, lập tức, nói cho tôi biết chủ nhân của chiếc cặp ở đâu!”
“Cậu ấy ở trong con hẻm phía trước! Còn rất nhiều người!” Cô gái cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh, khóc lóc nói: “Rất nhiều người, xin lỗi……”
Yến Dương hoàn toàn không nghe rõ nửa câu sau, hắn chạy theo hướng cô chỉ, vừa đến đầu hẻm, đã thấy Thành Lương giơ cây gậy lên.
Hầu như không kịp suy nghĩ, hắn ném chiếc điện thoại trong tay về phía đối phương, dùng sức không chút nương tay.
Điện thoại va mạnh vào đầu Thành Lương, đối phương bị choáng, thân hình lảo đảo vài cái, tay cũng mất sức, cây gậy chỉ vừa đủ quệt qua tai của Từ Triều.
“Đệt mẹ mày, ai ——” Thành Lương ôm đầu quay lại, nửa câu sau như bị ép ra từ cổ họng, “Yến Dương?!”
Yến Dương mặt mày u ám, vượt qua Thành Lương, một tay lật ngược người đang bám vào vai Từ Triều, rồi đưa tay về phía người đang quỳ gối trên người gã đàn ông có khuyên mũi.
Từ Triều không biết từ lúc nào những lực kéo đang giữ cậu đã biến mất, cậu chỉ siết chặt người đàn ông nằm dưới đất, liên tục đánh vào tất cả những chỗ cậu có thể nhìn thấy.
Đằng sau bỗng có một bàn tay vươn ra, Từ Triều theo phản xạ nghĩ rằng đó là một tên côn đồ khác đến kéo cậu, theo bản năng gập khuỷu tay trái lại, mạnh mẽ đánh về phía sau.
Cú đánh này vừa mạnh vừa nặng, Yến Dương không kịp phòng bị, đau đến mức suýt cắn đứt lưỡi mình. Hắn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn đau, lại đưa tay ra, lần này trực tiếp nắm lấy cổ tay của Từ Triều.
“Từ Triều, là tôi, Yến Dương. Chúng ta buông tay trước đã được không?”
Hắn nói rất chậm, thậm chí mang theo một chút dụ dỗ, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, người nọ quay đầu nhìn hắn, dù trong tình huống này, đối phương vẫn không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt đen không gợn sóng mà nhìn hắn, cùng với vài giọt máu dính trên mặt, Yến Dương bỗng có cảm giác như đối phương không phải là con người.
Từ Triều chớp mắt, vừa mở miệng, cảm giác sai lầm đó lại như thủy triều rút đi, “Yến Dương?”
“Ừ.” Yến Dương đáp một tiếng, đưa tay lau mặt đối phương, không phải máu của Từ Triều.
Hắn nửa ôm nửa đỡ người dậy, không quan tâm đến những người còn nằm trên đất, cũng như những người đang cầm gậy đứng bên cạnh, thẳng tiến ra ngoài ngõ.
“Ê!” Thành Lương kiềm chế chút sợ hãi ban đầu khi nhìn thấy Yến Dương, hống hách nói, “Cho tụi mày đi rồi à? Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở chắc?”
Yến Dương đã đến đầu hẻm, hắn ôm chặt người hơn, hơi nghiêng người, lúc này ánh nắng gay gắt, nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra sự lạnh lẽo và tàn nhẫn, đôi mắt sáng màu của hắn dưới ánh nắng, trông giống như thuộc về một loại thú hoang lớn.
“Thành Lương, tốt nhất mày đừng bước ra khỏi con hẻm này.”
Thành Lương nhất thời không hiểu ý của hắn, nhưng bị ánh mắt đó nhìn vào cảm thấy lạnh sống lưng, trong sự kinh hoàng mà thật sự không dám động đậy.
Yến Dương ôm Từ Triều đi về phía trước, đối phương cũng không giằng co, yên lặng dựa vào vai hắn, trông rất ngoan ngoãn. Chỉ là đi được vài bước, hắn lại thấy cô gái lúc nãy ôm ba lô của Từ Triều, đứng ở góc đường.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
“Xin, xin lỗi, tớ không nghĩ là cậu không chạy cùng tớ, nhưng tớ lại không dám quay lại.” Khi họ đến gần, cô gái nhìn rõ dáng vẻ của Từ Triều, lại bắt đầu không ngừng khóc, “Thật sự xin lỗi, tớ, tớ…… Xin ——”
Câu xin lỗi của cô đột ngột dừng lại, có đầu ngón tay mát lạnh chạm vào má cô, lau đi nước mắt cho cô.
“Đừng xin lỗi, cũng đừng nói xin lỗi.” Từ Triều nhẹ nhàng rút tay khỏi tay của Yến Dương, hơi cúi người, ngang tầm mắt với cô gái, đôi mắt to tròn đầy nghiêm túc, “Cậu làm rất tốt, lỗi là do những kẻ xấu kia, họ mới là người nên xin lỗi.”
Cô gái ngẩn người nhìn cậu, hồi lâu mới gật đầu thật mạnh, lại có chút lo lắng nói: “Vậy còn cậu thì sao? Chờ một chút, chờ một chút nữa còn phải thi……”
Vì Từ Triều đến kịp thời, những người đó vẫn chưa làm gì, cô chỉ có cổ áo đồng phục bị kéo giãn đôi chút, ngược lại là Từ Triều, áo đồng phục trắng đã lẫn mồ hôi và bụi bẩn, còn có vết máu từ tên có khuyên mũi, đã bẩn không thể nhìn được.
“Đưa cặp cho tôi.”
Yến Dương đột nhiên lên tiếng, cô gái ngạc nhiên, vội vàng đưa cặp cho hắn. Hắn lại quay sang nhìn Từ Triều, “Tôi có thể mở ra không?”
Từ Triều cũng không hiểu hắn định làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
Yến Dương kéo khóa ra, quả nhiên bên trong có một chiếc áo khoác đồng phục. Từ Triều sợ lạnh, luôn có thói quen chuẩn bị một chiếc áo khoác trong cặp, Yến Dương và cậu ngồi lâu như vậy, cũng phần nào hiểu được thói quen nhỏ của nhau.
Hắn mở áo khoác ra, khoác lên người Từ Triều, che đi những vết bẩn, rồi nói với cô gái: “Làm ơn cùng cậu ấy đi đến trường được không? Phòng thi 37.”
Kể từ khi hắn ôm Từ Triều, đã âm thầm kiểm tra thương tích của đối phương, may mắn là Thành Lương và những người khác không biết có phải do não ngắn không, một đám người cầm những thứ không có tác dụng, trên người Từ Triều không có vết thương nào rõ ràng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Yến Dương có lẽ không nghĩ rằng đối phương chỉ bị đánh đến choáng váng.
“Ồ, được!” Cô gái ngơ ngẩn gật đầu, “Vừa khéo chỗ tôi thi không xa lắm.”
Yến Dương lại cười với Từ Triều, “Cậu về trước với cô ấy nhé? Tôi xử lý đám cá tôm rác rưởi này một chút.”
Đối phương không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Yến Dương có chút bất lực, hắn đưa tay ra, có lẽ vì đối phương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Từ Triều vốn không muốn tiếp xúc với người khác lại không tránh đi, vì vậy tay của Yến Dương đặt lên mặt đối phương, hắn hơi dùng sức, lau sạch những vết bẩn trên gương mặt xinh đẹp đó.
“Đã nói sẽ thi đứng nhất mà.” Hắn nắn vuốt ngón tay còn lưu lại chút cảm giác, đùa giỡn, “Không thể để lão Tiết nghĩ cậu chém gió.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
“Tôi dù có đi thi hay không cũng đều đứng cuối.” Yến Dương cười không quan tâm, “Nhanh đi đi, trong vòng mười lăm phút nữa vẫn có thể vào phòng thi.”
Từ Triều vốn cho rằng mình chỉ có thể bỏ lỡ kỳ thi này, kết quả Yến Dương lại xuất hiện kịp thời, và nói với cậu rằng vẫn kịp. Cậu cắn môi, không nói thêm gì, dứt khoát quay người, cùng cô gái đi về phía trường học.
Yến Dương nhìn họ biến mất ở góc phố, sắc mặt nhanh chóng lạnh đi. Bài kiểm tra khai giảng của Dung Trung đối với người khác có thể không quan trọng, nhưng đối với Từ Triều chắc chắn rất quan trọng, nó liên quan đến một loạt các đánh giá học bổng tiếp theo, mà tình hình kinh tế của Từ Triều dường như không tốt lắm.
Lúc này, lẽ ra Từ Triều nên yên ổn ngồi trong phòng thi làm bài.
Thành Lương.
Hắn quay lại con hẻm, quả nhiên Thành Lương và nhóm người vẫn đợi ở đó, tên có khuyên mũi đã được đỡ dậy, dựa vào tường thở hổn hển.
“Cũng khá nghe lời.” Yến Dương nhặt một chiếc gậy bóng chày bị vứt trên đất, nhìn những người đang ngồi hoặc đứng, khẽ nhếch môi.
“Nghe mẹ mày!” Thành Lương đột nhiên đứng dậy, cơn đau ở gáy khiến gã mất lý trí, thù mới hận cũ dồn lại, chỉ tay vào Yến Dương tức giận nói: “Hôm nay tao sẽ để mày nằm ở đây!”
“Vừa khéo,” Yến Dương đột ngột thu lại nụ cười, ánh mắt quét qua đám người, như đang nhìn một đống rác thối, “Tao cũng vậy.”
“Hôm nay tất cả những người trong con hẻm này, đừng hòng nghĩ đứng mà đi ra ngoài.”