Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 14: "Chạy!"

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 14: "Chạy!"

======***======

Yến Dương tắm xong ngồi trước máy tính, bị con số "7:59" lớn trên màn hình chinh phục, hắn mở WeChat, "Nhóm nuôi chó" bị một chuỗi tin nhắn đè lên đầu.

Chu Thành thành thành: @Yến Dương, anh Yến anh Yến anh Yến, anh đâu rồi!

Đất đi không được à: Đừng tag nữa, không biết anh Yến là quái thú thời gian à!

Một con sói hoang: Nhìn thời gian đi, hắn sắp đến rồi.

Yến Dương phớt lờ hàng trăm tin nhắn vô nghĩa, ngắn gọn trả lời hai chữ —— Đăng nhập.

PUBG là một trò chơi sinh tồn đang rất phổ biến gần đây, Yến Dương ban đầu chỉ chơi để gϊếŧ thời gian, nhưng không thể cưỡng lại được kỹ năng chơi game bẩm sinh, ý thức tốt, tay cũng ổn, cầm súng bắn tỉa một phát hạ một đứa, chưa bao giờ trượt.

Lần này cũng không ngoại lệ, mở đầu ba trận thắng liên tiếp, Lê Hành nhìn màn hình hiện "Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà", thỏa mãn thở dài.

"Thắng sướиɠ thật đấy!"

Lộ Lãng cười lạnh một tiếng, "Mày thắng à, mẹ nó bảo mày nổ súng mày không nổ, chỉ biết nằm trong bụi cỏ."

"Thì cũng là tao ôm đùi tốt." Lê Hành nhanh chóng nhấp vào trận tiếp theo, qua tai nghe hỏi Chu Thành, "Thành à, lớp mới thế nào? Cũng không về đây thăm bố."

"Tao là ông nội mày." Chu Thành châm chọc, "Khoa văn, gái đẹp nhiều vô số, chỉ có cái tên Thành Lương trong lớp thật phiền phức."

"Thành Lương?" Lộ Lãng hỏi: "Học kỳ trước bị anh Yến đánh, ừm, đưa vào bệnh viện đó hả?"

"Chính là gã." Giọng Chu Thành đầy khó chịu, "Gã dựa vào nhà có chút tiền, động tay động chân với mấy cô gái trong lớp, tao đã công khai ngăn cản nhiều lần, còn sau lưng bao nhiêu lần thì không biết."

Lê Hành khinh bỉ một tiếng, "Rác rưởi."

"Người này vẫn chưa bị anh Yến dạy dỗ à?" Lộ Lãng có chút không thể tin, Thành Lương ở bệnh viện lâu như vậy, vẫn không hối cải?

"Dạy dỗ cái gì, tên khốn này căn bản là không nhớ bị đánh. À đúng rồi," Chu Thành có chút tò mò hỏi: "Cái người mới tới lớp mày, thật sự đẹp lắm à?"

"Ôi trời, danh tiếng của Triều nhi đã truyền đến dưới lầu của chúng mày rồi à?" Lộ Lãng không ngừng nhặt đạn, vô tình cảm thấy tự hào, "Kia không chỉ là đặc biệt đẹp."

"Mà là siêu cấp xinh đẹp không ai sánh bằng." Lê Hành nhanh chóng tiếp lời.

"Một thằng con trai có thể đẹp đến mức nào chứ…..." Chu Thành vẫn không tin, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Yến Dương vốn không nói gì trong tai nghe bỗng lên tiếng, "Mày hỏi cậu ấy làm gì?"

"Đâu phải tao hỏi cậu ấy, mà là Thành Lương thằng nhóc đó, không biết từ đâu nghe được tin tức, bảo ban tự nhiên có một học sinh chuyển trường đẹp lắm, giờ đang hỏi xin liên lạc."

"Rầm" một tiếng súng nổ, Lộ Lãng kinh ngạc kêu lên: "Trời ơi, anh Yến, xa như vậy mà vẫn bắn trúng."

Yến Dương không nói gì, bắn trượt, cú súng này lẽ ra phải lấy mạng kẻ thù. Hắn nhìn vào kính ngắm thấy chiếc mũ giáp rút lại, ánh mắt mờ mịt, Thành Lương đang tìm Từ Triều, nhưng hắn lại không biết.

Đè nén chút chán nản trong lòng, Yến Dương lại mở miệng, "Chu Thành, theo dõi chặt chẽ Thành Lương."

"Theo dõi gã làm gì? Mày còn định đánh gã một trận nữa à?"

"Bảo mày theo dõi thì cứ theo dõi, hỏi nhiều như vậy làm gì." Giọng nói đầy vẻ tức giận, Chu Thành không dám nói thêm, nhanh chóng đáp ứng cho biết mình đã hiểu.

****

Yến Dương nhìn đồng hồ trên lớp, ngón tay bồn chồn gõ gõ lên bàn, hai giờ năm phút rồi, Từ Triều vẫn chưa đến thi.

Kể từ khi Chu Thành nói Thành Lương đang tìm Từ Triều, hắn đã trực tiếp báo cho Từ Triều, dặn dò cẩn thận, và cố gắng cùng Từ Triều hành động, tránh để cậu đơn độc.

May mà Từ Triều là người mới, tự nhiên được phân vào cùng phòng thi với Yến Dương, mấy ngày qua cậu luôn theo sát Từ Triều, muốn đợi đối phương thi xong bài kiểm tra đầu năm rồi mới giải quyết Thành Lương. Kết quả chỉ còn nửa ngày, hắn đi vệ sinh một chút, Từ Triều đã không thấy đâu.

Yến Dương chạy khắp nửa trường, cuối cùng ôm lấy một chút hy vọng đến phòng thi. Hắn và Từ Triều đã thi cùng nhau hai ngày, biết đối phương có thói quen đến phòng thi trước nửa giờ, kết quả đã trễ năm phút mà Từ Triều vẫn chưa đến.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Thực ra cũng không chắc sẽ gặp Thành Lương bọn họ, dù sao theo như Chu Thành nói, Thành Lương gần đây đã yên phận, thậm chí còn bắt đầu ôn tập nghiêm túc.

Nhưng lỡ như thì sao?

Yến Dương đột nhiên đứng dậy, ghế ngồi đổ xuống phát ra tiếng "Phanh" lớn, hắn không kịp dựng lại, vội vàng chạy ra ngoài.

Từ Triều lúc này đang đứng trước một bức tường, lắng nghe thật kỹ.

Cậu vốn định xem lại ghi chú, mở cặp ra mới phát hiện mình đã để quên ghi chú môn sinh học cần thi chiều nay ở nhà, trong đó ghi rất nhiều điểm kiến thức quan trọng, gần như không do dự, cậu quyết định về nhà lấy.

Chỉ là trên đường về, hình như cậu đã nghe thấy tiếng kêu cứu.

Lúc này là buổi chiều, hầu hết mọi người vẫn còn trong giấc ngủ, con hẻm vắng lặng, Từ Triều tập trung lắng nghe một lúc, phát hiện mình không nghe nhầm.

Đúng là tiếng kêu cứu, mà lại là của một cô gái.

May mắn là lúc này xung quanh yên tĩnh, âm thanh không khó để phân biệt hướng đi, Từ Triều đi theo tiếng kêu, rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Cô gái bị vây ở cuối hẻm, hai tay ôm chặt lấy đồng phục, cầu xin: "Tha cho tôi, xin các người, tha cho tôi."

Bảy tám người gần như đã đứng kín con hẻm chật hẹp, nhưng cô lại nhìn thấy bóng người ở đầu hẻm, ánh mắt lập tức sáng lên, không ngừng làm khẩu hình miệng, "Cứu tôi với."

Bóng người ở đầu hẻm lại quay đi, biến mất ở chỗ ngoặt. Ánh sáng trong mắt cô gái nhanh chóng vụt tắt, cô thậm chí đã định buông tay đang giữ chặt cổ áo.

Nhưng ngay khi sắp buông tay, một giọng nói trong trẻo vang lên trong con hẻm, êm ái như âm thanh từ thiên đường.

"Thả cô ấy ra."

Từ Triều cầm nửa viên gạch, bình tĩnh đứng ở đầu hẻm.

Cặp sách được đặt trên một tấm ván gỗ sạch sẽ ở một góc, lát nữa sẽ đánh nhau, không thể làm hỏng. Còn về viên gạch, so với những cành khô mục nát trên đất, đây đã là vũ khí tốt nhất mà cậu có thể tìm thấy.

Cậu bình tĩnh nói với những người trong hẻm một lần nữa, "Thả cô ấy ra."

Hai người cầm đầu không hài lòng quay lại, có chút khó chịu khi bị người khác làm gián đoạn.

"Mẹ nó mày là ai? Đừng có xen vào chuyện của người khác." Người đàn ông chửi rủa, khi nhìn rõ mặt Từ Triều thì bất ngờ cười lạnh một tiếng.

"Ôi, không phải là tên ẻo lả đã làm hỏng chuyện tốt của tao lần trước sao? Sao tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày đã tự dâng mình đến rồi?"

Chính là nhóm người của tên có khuyên mũi lần trước.

Những kẻ xung quanh tên có khuyên mũi nghe vậy đều quay lại nhìn Từ Triều. Cô gái bị che khuất ở phía sau nhân cơ hội, bất ngờ đẩy mạnh một người chắn trước mặt, trốn về phía Từ Triều.

"Đệt mẹ mày." Tên có khuyên mũi chửi thề một câu, định xông lên, nhưng Thành Lương bên cạnh đã kéo hắn lại.

"Đợi đã."

Trên mặt gã hiện lên một nụ cười, giọng nói đặc biệt giả tạo, "Hóa ra mày chính là tên mới đến lớp một, như vầy, tao có thể để cô gái đó đi, nhưng mà ——"

"Mày phải ở lại." Thành Lương cười một tiếng đầy khó hiểu, chỉ vào Từ Triều, "Đã phá hỏng chuyện tốt của tụi tao hai lần, nhất định phải trả giá."

Từ Triều hoàn toàn không nghe đối phương nói gì, cậu nhìn đám người đứng trước mặt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt họ, tìm kiếm mục tiêu.

Đây là điều cậu đã rút ra từ khi đánh nhau hồi còn nhỏ. Nếu đối phương đông hơn cậu, mạnh hơn cậu, thì hãy tìm ra một người mạnh nhất trong số họ, cắn chặt không buông tay, một khi đánh ngã được kẻ mạnh nhất, những người còn lại sẽ không đáng sợ.

Người đàn ông mặc áo đỏ, không được, người có tóc xanh, cũng không được, Thành Lương, chỉ là dựa vào thế lực mà thôi, mà thế lực gã dựa vào…… Từ Triều nhìn về phía tên có khuyên mũi, đối phương đang tức giận, vẻ mặt dữ tợn.

Chính là hắn.

"Đợi khi tôi nói chạy, cậu lập tức chạy về phía trước, đừng quay đầu lại, biết chưa?" Từ Triều hơi nghiêng đầu, giọng nói của cậu vốn đã chậm hơn người bình thường, lúc này âm thanh nhẹ nhàng và mềm mại, càng tỏ ra một sức mạnh bình yên, một tay nhẹ nhàng đặt lên tay áo đồng phục của cô gái, an ủi cảm xúc của cô.

Thấy cô gái gật đầu mạnh, Từ Triều mới quay lại nhìn tên có khuyên mũi, hạ giọng quát, "Chạy!"

Cùng lúc đó, Từ Triều mạnh mẽ đập viên gạch vào tên có khuyên mũi, viên gạch va chạm với hộp sọ phát ra tiếng vang nặng nề, rồi lại rơi xuống đất, mọi người trong hẻm nhất thời ngẩn ra.

Từ Triều lại như không nghe thấy, cậu bước nhanh hai bước, nhảy lên, dùng trọng lượng của mình mạnh mẽ đè tên có khuyên mũi xuống đất, khuỷu tay phải nhanh chóng và mạnh mẽ đánh vào cằm hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, khi Thành Lương và nhóm người phản ứng lại, tên có khuyên mũi đã nằm trên đất, ngay cả sức lực để bảo vệ đầu cũng không có.

Đám lưu manh xung quanh bàng hoàng nhưng không ai dám ra tay với Từ Triều, chỉ lúng túng kéo kéo Từ Triều, cố gắng lôi cậu ra khỏi người đàn ông. Thành Lương trong sự hỗn loạn, giật lấy một cây gậy bóng chày từ tay một người, nhìn Từ Triều vẫn đang giữ chặt tên có khuyên mũi, không thể kéo ra, ánh mắt gã trở nên dữ tợn, nhổ một ngụm xuống đất.

“Cút mẹ nó ra!”

Gã giơ cao gậy lên, đẩy một tên lưu manh chắn trước mặt, nhắm vào sau đầu Từ Triều.