Editor: SoleilNguyen
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 12: Cảm ơn cậu
======***======
Từ Triều mang đồ vào trong nhà, nhìn chỗ mà La Tưởng đã nằm, ánh mắt tối sầm. Đó là chiếc khăn mới mà cậu vừa thay, bản thân còn chưa kịp sử dụng.
Thật bẩn, Từ Triều nghĩ, phải thay, phải thay hết.
Cốc mà La Tưởng đã chạm vào, phải vứt đi, khăn mà La Tưởng đã nằm lên, cũng phải bỏ đi, còn nhà vệ sinh…... Nhà vệ sinh gã đã chạm vào gì, đã sử dụng gì, tất cả đều phải vứt đi!
Từ Triều ngày càng lo lắng, cậu lao vào nhà vệ sinh, ném tất cả bàn chải đánh răng và khăn tắm trên bồn rửa vào thùng rác, động tác quá mạnh làm đổ những chai lọ bên cạnh, phát ra tiếng "lách tách" trên sàn nhà, trong tiếng ồn ào đó, cậu chợt bừng tỉnh, tay chống lên bệ bỗng dưng mất hết sức lực, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Cơn đau làm đầu óc cậu choáng váng, Từ Triều tựa trán vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không ai biết khi cậu mở cửa, nhìn thấy La Tưởng ngồi trên ghế sofa, đã tuyệt vọng đến mức nào.
Cậu muốn gào thét, muốn điên cuồng đuổi La Tưởng ra ngoài, cảm giác không thoải mái khi không gian riêng tư bị người ngoài xâm phạm như những con kiến gặm nhấm trái tim cậu, Từ Triều gần như dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân không hành động.
La Tưởng trong khoảnh khắc đó kỳ lạ trùng hợp với người phụ nữ đó, Từ Triều như bị một đôi tay kéo trở lại nhiều năm trước, bất kể cậu trốn ở dưới giường hay trong tủ, người phụ nữ đó đều có thể dễ dàng xông vào không gian chật hẹp đó, kéo cậu ra ngoài một cách thô bạo, mạnh mẽ giữ chặt cằm cậu.
“Ăn đi, tao bắt mày ăn! Ăn đi!”
Tay nắm chặt cạnh bồn rửa không ngừng siết lại, khớp ngón tay trắng bệch, Từ Triều cuối cùng không nhịn được, bật khóc thành tiếng.
Yến Dương đẩy La Tưởng vào thang máy rồi lập tức buông tay, khuôn mặt đầy u ám đứng bên cạnh. La Tưởng cười gượng, nhìn cậu nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi, không biết sao lại cảm thấy hơi sợ hãi, khó khăn lắm mới chờ được thang máy mở cửa, không dám nói một câu nào đã lủi thủi đi mất.
“Thật không ra gì.” Yến Dương nhìn bóng lưng La Tưởng bỏ chạy, lạnh lùng khinh bỉ một tiếng.
Hắn xách đồ, bước đi về hướng tòa C của mình được hai bước, rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng mười sáu.
Yến Dương nhớ lại ánh mắt liếc nhìn Từ Triều trước khi rời đi, cậu…... Trông có vẻ không ổn lắm.
Quay người đi thêm hai bước về phía tòa A, Yến Dương lại cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, đưa Từ Triều về đã là quá tốt rồi, chẳng phải chỉ là bạn cùng bàn thôi sao, hắn đâu phải mẹ cậu, quản lý nhiều như vậy làm gì?
Hắn lại chuẩn bị quay về tòa C của mình, lần này chưa kịp bước đi, đã dừng lại.
Yến Dương nhớ lại đôi tay run rẩy của người kia khi mở cửa, nhớ lại cái lạnh hiếm thấy mà không thể thoát ra, nhớ lại…... Đôi mắt hơi đỏ ấy.
Từ Triều hình như rất không thích người khác đến nhà mình.
“Đệt!” Yến Dương bực bội đá một cú vào ghế dài bên cạnh, cảm thấy mình thật sự như Lôi Phong, người dẫn đầu trong đội khăn quàng đỏ.
Đối với một người chưa quen mà lại chủ động quan tâm thì cũng thôi, còn quan tâm đến mức khó chịu như vậy.
Hắn tùy tiện ném đồ lên ghế dài, rồi cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tầng mười sáu vẫn sáng đèn mà ngẩn người. Thôi, dù sao đợi cũng không mất miếng thịt nào.
Đối diện ghế dài có một cái đèn đường, nhiều con côn trùng không rõ tên bay xung quanh ánh sáng, Yến Dương chuyển ánh mắt từ tầng mười sáu sang đèn đường, thầm nghĩ giờ đây Từ Triều chính là cái bóng đèn, còn mình là con côn trùng vo ve bay quanh bóng đèn.
Thực ra rất kỳ lạ, Yến Dương không phải là người dễ hiểu lòng người, nếu phiền thì sẽ nổi giận, không vui thì sẽ đánh người vào bệnh viện, Yến Chính Quân đã không ít lần mắng cậu ích kỷ, nhưng cậu vẫn làm theo ý mình, chẳng bận tâm.
Dù sao trời đất rộng lớn, cũng không có gì quan trọng bằng việc bản thân vui vẻ.
Nhưng đối diện với Từ Triều lại khác, hắn luôn không thể kiềm chế việc quan tâm đến trạng thái của đối phương, thậm chí kiềm chế cơn giận của mình, để tránh làm tổn thương người ta. Nhưng nếu hỏi tại sao Từ Triều lại khác, hắn cũng không thể nói rõ.
Có lẽ là khoảnh khắc người kia bỏ mũ tiến về phía mình quá mạnh mẽ, đến nỗi sau nhiều ngày, hắn vẫn nhớ như in cảm giác hồi hộp trong khoảnh khắc đó.
Sắc đẹp làm người ta lạc lối, Yến Dương thầm than trong lòng.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Yến Dương cảm thấy mình ngẩng đầu lâu đến cứng cổ, hắn lấy điện thoại ra, vừa ấn sáng màn hình, định xem giờ thì nhìn thấy đèn ở tầng mười sáu đột nhiên tắt.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Mười giờ, gần hai tiếng rưỡi, hắn xoa xoa cổ đang tê cứng, xách đồ đứng dậy. Còn biết tắt đèn, thật tốt, mình cũng có thể về ngủ, còn chuyện ăn cơm…... Bỏ một bữa cũng không chết được.
Nghĩ đến đây, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, cũng không biết Từ Triều đã ăn gì chưa, nhìn gầy gò như vậy, trông không giống người biết nấu ăn chút nào.
Tầng mười sáu đã tắt đèn, tối tăm, dù thị lực của Yến Dương có tốt đến đâu cũng không thể nhìn rõ, vì vậy hắn không phát hiện ra bóng dáng vừa lướt qua sau rèm cửa.
Cuối cùng Yến Dương nằm ở nhà suốt hai ngày.
Sau khi cho thực phẩm mua về vào tủ lạnh, hắn không lấy ra lần nào nữa, hắn nhìn chằm chằm vào quả trứng chiên trên đĩa, nếu không phải sáng sớm thực sự không muốn xếp hàng mua bữa sáng, thì quả trứng này hắn có thể để cho nở thành gà con.
Bữa sáng đơn giản, hắn ăn cũng nhanh, sau khi cho dụng cụ ăn vào máy rửa chén, Yến Dương cầm điện thoại, thong thả đi đến trường. Không sai, mặc dù Yến Dương làm toàn những việc không liên quan đến lớp học trong giờ học, nhưng về việc vào trường đúng giờ, hắn có một sự kiên trì đặc biệt.
Đúng giờ, thật là vui vẻ.
Lần này cũng đúng giờ rất hài lòng, hắn vừa bước vào lớp học, chuông học đã vang lên, Yến Dương thong thả đi đến chỗ ngồi của mình, Từ Triều bên cạnh đã đến từ sớm, lúc này ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn giáo viên trên bục giảng.
Yến Dương lặng lẽ đánh giá đối phương một lúc, mặt mũi hồng hào, khóe môi hơi nhếch lên, ừm, cũng không có quầng thâm mắt.
Thực sự giống như đóa hoa tươi đẹp nhất trong vườn hoa của tổ quốc.
Thấy đối phương bình an vô sự, Yến Dương lại quay sự chú ý về điện thoại của mình, bắt đầu tìm cách tiêu tốn thời gian của nửa ngày còn lại. May mà thế kỷ 21 internet đủ phát triển, hắn chỉ cần một chiếc điện thoại, đã dễ dàng sống sót đến tiết học thứ hai cuối cùng.
Tiết cuối cùng là tiết vật lý của lão Tiết, Yến Dương mặc dù không biết sợ là gì, nhưng vẫn sẽ cho lão Tiết một chút thể diện, hắn lục lọi trong một chồng sách, chuẩn bị lấy sách vật lý ra để giả vờ.
Vật lý...... Mấy cuốn sách mới phát này hắn thường để ở trên cùng, sao lại không tìm thấy? Yến Dương lại lật vài cuốn nữa, tay đột nhiên dừng lại, rút ra một cuốn sách rõ ràng khác với những cuốn khác, được bao bìa cẩn thận.
Màu xanh nhạt, không có họa tiết phức tạp, chỉ là ở hai góc vẽ một chú mèo đáng yêu, ở giữa có một khoảng trống không đều dùng bút màu xanh viết hai chữ “Sinh vật”.
Yến Dương nhanh chóng lục lại, ngữ văn, toán, vật lý…... Tổng cộng sáu cuốn, bìa đều giống nhau, chỉ có bút màu sử dụng là khác nhau, ví dụ như ngữ văn là đỏ rực, vật lý thì là nâu lạnh.
Chú mèo trên bìa cười với hắn thật đáng yêu, Yến Dương cũng cảm thấy như mình bị mèo nhẹ nhàng đạp một cái. Điều thú vị là, cả bìa sách lẫn nét chữ này hắn đều đã thấy qua.
Một cái vào tối hôm đó hắn nhặt được, một cái hắn để vào ngăn kéo trong phòng ngủ.
Yến Dương quay đầu, nhìn về phía người từ khi hắn lật sách đã bắt đầu căng thẳng, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bao đúng không?”
“Ừm.” Từ Triều gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng Yến Dương lại thấy khóe môi cậu mím chặt, vành tai dưới mái tóc đen cũng đỏ lên.
“Đẹp không?”
“Rất đẹp, tôi rất thích.” Yến Dương trả lời rất nghiêm túc, lại hỏi một câu, “Tại sao lại giúp tôi bao cái này?”
Lần này Từ Triều im lặng rất lâu, lâu đến mức Yến Dương tưởng rằng đối phương sẽ không mở miệng trả lời nữa, mới nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu.
“Cảm ơn cậu đã ngồi ở dưới nhìn tôi.”
Một câu rất ngắn, nói cũng không đầu không đuôi, nhưng Yến Dương lại hiểu, hắn thậm chí ở trong lòng bổ sung nửa câu còn lại.
“Cảm ơn cậu đã ngồi ở dưới nhìn tôi, cảm ơn cậu đã không thật sự lên đây.”