Editor: SoleilNguyen
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 11: Phải giúp thôi!
======***======
Khi ra khỏi siêu thị, trời đã chạng vạng tối, trong khu vực thành phố đông đúc cao tầng này, mặc dù vấn đề ô nhiễm không nghiêm trọng, nhưng cũng rất khó để nhìn thấy những ngôi sao. Yến Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, có lẽ ngày mai trời sẽ mưa.
Thật ra có thể nằm ở nhà ngủ một giấc thật ngon.
Hắn cầm túi mua sắm đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy người đáng lẽ đã về rồi vẫn đang đứng trước tủ đồ, đeo ba lô lên vai.
Từ Triều đã đeo xong ba lô, bắt đầu nhấc từng món đồ chất đống dưới đất lên tay, thực ra không phải là đồ vật nặng, nhưng cậu đã mua rất nhiều món đồ lớn, không thể cho vào túi mua sắm, chỉ có thể chất chồng lại mà mang. Khi ngón tay kéo lên món cuối cùng, cậu thở phào một hơi, bước chân hướng về phía khu chung cư.
Yến Dương đứng bên cạnh Từ Triều, nhìn cậu vất vả mang theo tất cả đồ đạc, không hỏi cậu có cần giúp không, cũng không trực tiếp đi đến giúp cậu.
Bởi vì Từ Triều đã nhìn thấy hắn, dù chỉ là một cái liếc nhanh khi quay đầu lại, Yến Dương cũng chắc chắn cậu đã thấy, nhưng như những lần trước, đối phương nhanh chóng rũ mắt xuống, dường như hoàn toàn không chú ý đến người đứng bên cạnh là một người quen.
Hành động đó thể hiện rõ sự từ chối.
Có những người mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn thực ra không cần sự giúp đỡ của bạn, nếu có thể, họ thậm chí mong bạn đừng bao giờ chú ý đến họ.
Yến Dương nhìn vào bóng dáng gầy gò của chàng trai, những tĩnh mạch xanh nổi lên trên mu bàn tay vì sức nặng, cảm thấy mình thực sự đã quan tâm đến người phía trước quá nhiều.
Mới chỉ quen biết vài ngày, chưa nói được mấy câu.
Gầy hay không thì liên quan gì đến hắn? Có cần giúp hay không thì có quan hệ gì với hắn? Dù có là Thành Lương, hắn cũng có thể kiếm cớ đánh đám người kia vào bệnh viện, tiết kiệm được chút rắc rối.
Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, Yến Dương không khỏi tăng tốc bước chân, tòa nhà C mà hắn sống đã ở ngay trước mắt, vừa định rẽ vào, một cơn gió đêm thổi qua, hắn nghe thấy một tiếng "bịch" nhỏ.
Một thứ hình trụ từ túi mua sắm của Từ Triều rơi ra, có lẽ vì đang đi vội, đồ rơi cũng nhẹ, đối phương dường như không nhận ra, vẫn tự mình đi tiếp.
Yến Dương lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ thu hồi chân đã đặt lên bậc thang, nhanh chóng bước vài bước nhặt đồ lên, gọi với người phía trước.
“Từ Triều.”
Không quay đầu lại.
“Từ Triều!”
Vẫn không quay đầu lại.
Yến Dương tức giận mà cười, hai người họ sống không xa, nhưng vị trí đều ở trong khu chung cư, khá yên tĩnh, giờ trên đường chỉ có hai người họ, Từ Triều còn giả vờ không nghe thấy?!
Hắn bước vài bước về phía trước, nhẹ nhàng gõ vào vai Từ Triều bằng món đồ nhặt được. Lực rất nhẹ, nhưng khiến người đang cúi đầu đi giật mình một cái, túi treo trên ngón tay theo đó trượt xuống.
Yến Dương nhanh tay nhanh mắt đón lấy, tự nhiên chuyển túi sang tay kia, đưa món đồ nhặt được về phía Từ Triều.
Người kia dường như thật sự mới nhận ra hắn, nhìn hắn chớp mắt hai cái, nghi hoặc nói: “Yến Dương?”
“Ừ.” Yến Dương đáp một tiếng, nhíu mày, đối phương dường như thật sự mới thấy hắn, nhưng sao có thể? Một nơi yên tĩnh như vậy mà gọi lại không nghe thấy?
“Đồ của cậu, vừa rồi rơi.” Yến Dương lại đẩy đồ về phía trước, đó là một chồng giấy bọc cuộn tròn.
Từ Triều lại chớp mắt vài cái, như thể muốn chớp bỏ thứ gì đó, Yến Dương nhíu mày, lùi một bước, đột nhiên thu giấy lại, rồi lắc lắc.
“Từ Triều, nhìn đây.”
Đối phương quả nhiên như hắn dự đoán, chớp mắt hai cái, mới theo đó mà hơi động đậy.
“Cậu có phải là…... không nhìn thấy không?” Yến Dương cẩn thận hỏi.
“Hả?” Từ Triều ngẩn ra một chút, biểu cảm trong chốc lát trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói: “...... Không phải.”
“Chỉ là bệnh quáng gà nhẹ thôi.”
“…… Ồ.” Yến Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thực sự đã làm quá lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương làm sao có thể đột nhiên không nhìn thấy được.
Về cái nhìn thoáng qua vừa rồi…… Siêu thị nằm ở tầng hầm, tủ đồ cách cửa ra khá xa, ánh sáng mờ ảo, đối phương có lẽ thật sự không nhìn thấy hắn.
“Cậu vừa gọi tôi phải không?” Từ Triều đột nhiên lên tiếng hỏi, thấy Yến Dương gật đầu, cậu ngại ngùng cười một cái, “Xin lỗi, không nhìn thấy nên tôi hơi lo lắng, tưởng là nghe nhầm.”
Lắc đầu ra hiệu mình không để tâm, Yến Dương lại nhìn sang bên cạnh, tòa A nằm ở sâu trong khu dân cư, đèn đường vàng vọt, có thể không sao với người khác, nhưng với Từ Triều, có lẽ cậu không nhìn rõ.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Vì vậy Yến Dương bỏ tờ giấy bọc trong tay vào túi mua sắm, rồi kéo ba lô của Từ Triều xuống, cầm trong tay, bước thẳng về phía tòa A.
“Tôi đưa cậu về.” Giọng điệu cứng rắn, thái độ mạnh mẽ, “Đừng nói cái gì mà không cần, không sao, phiền phức.”
Kệ mẹ cái chuyện giúp hay không giúp, có thể giúp thì tôi vui lòng, tôi muốn đưa, người được đưa cũng chẳng có quyền phản đối!
Từ Triều im lặng đi theo sau Yến Dương, cũng không nói lời từ chối, cậu vẫn không nhìn rõ, nhưng đối phương đi rất chậm và vững vàng, dưới ánh sáng mờ ảo, cậu bước theo cái bóng của đối phương, từng bước một tiến tới cánh cửa thang máy sáng sủa.
Thang máy đến rất đúng lúc, cậu vừa định giơ tay bấm, Yến Dương bên cạnh đã nhanh hơn một bước, bấm tầng mười sáu.
“Cậu biết tôi ở tầng nào sao?”
“Ừ.” Vẻ mặt Yến Dương bình thản, dựa vào tay vịn bên thang máy, “Lần trước chủ nhà của cậu nói.”
“Đinh ——” một tiếng, âm thanh thông báo đến nơi vang lên, Từ Triều đi ra trước, vừa quay đầu nói chuyện với Yến Dương, vừa lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
“Để đồ xuống là được rồi, tôi tự mang vào, cảm ơn ——”
Một chữ “Cậu” còn chưa kịp nói ra, đã bị một lực kéo lùi lại hai bước, Yến Dương nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu có tắt đèn khi ra ngoài không?”
“Tôi đã tắt rồi, làm sao có thể không……” Giọng Từ Triều ngày càng yếu, nhìn ánh sáng lọt qua khe cửa, hai chữ “Tắt đèn” làm sao cũng không nói ra được.
Yến Dương để đồ trong tay xuống, ra hiệu cho Từ Triều im lặng, nhẹ nhàng tiến lại gần, cửa không đóng chặt, tay hắn vừa định nắm lấy tay nắm thì bị người đứng sau kéo lại.
Từ Triều rút tay kéo áo Yến Dương về, hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt hơi tròn của cậu, giảm bớt vẻ trẻ con của cậu, ánh sáng trắng lạnh từ đèn hành lang phủ lên người cậu, tăng thêm vài phần lạnh lẽo và lãnh đạm.
“Tôi biết ai rồi.” Cậu trực tiếp đẩy cửa, “Ngoài tôi ra, chỉ có một người có chìa khóa căn phòng này.”
“La Tưởng.” Từ Triều nhìn người đang ngồi trên sofa, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, “Tiền thuê tôi đã trả rồi, sao lại tự ý vào mà không xin phép tôi?”
Người đang gác chân trên sofa, La Tưởng đứng dậy, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười, giải thích: “Từ Triều, em đừng hiểu lầm, anh đột nhiên nhớ ra ống nước trong nhà vệ sinh có chút vấn đề, sợ em ngại không nói nên đến xem.”
“Thật sao?” Giọng Từ Triều bình thản, “Tôi không thấy có vấn đề gì.”
La Tưởng gật đầu lia lịa, vội vàng nói: “Đúng vậy, anh vừa vào nhà vệ sinh giúp em sửa một chút, sau này em yên tâm dùng, đảm bảo không có vấn đề gì!”
Nói xong, gã lại nhìn Yến Dương đang đứng bên cạnh, “Đây không phải là bạn học lần trước đi cùng em sao? Hai người quan hệ khá tốt nhỉ, ha ha ha, đêm khuya còn đưa em về.”
Yến Dương rũ mắt nhìn người đàn ông thấp hơn mình một cái đầu, đối phương có vẻ ngoài chất phác, trên mặt nở nụ cười dễ mến, nhìn thế nào cũng thấy là một người hiền lành, chỉ là Yến Dương nghe thấy giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh vào “bạn học” và “đêm khuya”, luôn cảm thấy không thoải mái.
Từ Triều không phản hồi lời La Tưởng, chỉ lạnh nhạt nhìn gã, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, “Đừng tự ý vào nữa, nếu sau này có gì cần sửa chữa, hãy thông báo cho tôi trước.”
“Bây giờ, xin mời về.”
Câu “hãy thông báo trước” được cậu nhấn mạnh, La Tưởng có chút lúng túng cười cười, còn muốn nói gì đó thì người đứng bên cạnh đột nhiên khoác vai gã.
Yến Dương một tay để sau lưng, ra hiệu cho Từ Triều đóng cửa, một tay khoác vai La Tưởng, động tác mạnh mẽ đẩy người ra ngoài.
“Vừa lúc tôi cũng phải đi xuống, anh La đi cùng tôi nhé, tôi sợ tối.”
Bị đẩy mạnh không thể không đi về phía trước, La Tưởng:……
Lực mạnh như vậy, cậu sợ cái quái gì chứ!