Cha Hiền Con Hiếu (Công Tức)

Chương 7: Anh đừng suốt ngày nghĩ chuyện đó

“Không có, ông xã, anh đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”

“Đồ ngốc, anh mà không nghĩ đến chuyện đó, vậy em thảm rồi, ngoan, tự mình sờ xem có ướt hay không?”

“Em còn lâu mới sờ, ông xã, em buồn ngủ quá, nhưng ở đây không quen, có chút không ngủ được.”

Giọng nói Nghi Tĩnh kiều mị, mang theo mị hoặc cực kỳ câu người, bản thân lại không tự biết.

“Bà xã, vậy em cởϊ qυầи áo ra cho anh nhìn, nằm vào trong chăn.”

Tinh thần người đàn ông tỉnh táo, ngồi dậy, cầm kính cận tháo ra để trên tủ đầu giường đeo lên lại, môi mỏng hơi nhếch lên.

Nghi Tĩnh nhìn dáng vẻ người đàn ông nhìn chằm chằm cô trên màn hình, cùng với lúc mới gặp hoàn toàn không giống nhau, khi đó anh ta cao lãnh không dính khói lửa phàm tục.

Hiện giờ dáng vẻ tràn đầy du͙© vọиɠ là bộ dáng mà cô nhìn thấy nhiều nhất.

“Chỗ đó của anh cương cứng như còn muốn nhìn, có muốn ngủ nữa không thế?”

“Ngủ, nhưng cứng như thế không ngủ được, em cho anh nhìn, tự anh xóc ra.”

Dáng vẻ đói khát đó, ai mà ngờ được tối hôm qua bọn họ mới kí©ɧ ŧìиɧ một phen.

Nghi Tĩnh ngồi dậy, đưa điện thoại di động để cố định trên đầu giường, ngồi quỳ trên giường, bắt đầu cởi váy, kéo khóa váy sau lưng xuống, váy mỏng chậm rãi bị cởi ra.

Trong di động truyền đến tiếng hít thở dồn dập.

“Bảo bối, cởϊ áσ ngực ra.”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn.

Mặt Nghi Tĩnh đỏ ửng, trừng mắt nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn rất nghe lời cởϊ áσ ngực ra, một đôi thỏ trắng nhảy ra, đỉnh anh đào còn có chút hơi sưng, vừa ra ngoài không khí lạnh đã run rẩy.

“Thật mẫn cảm, hai con thỏ to này còn chưa bị sờ đủ, rất muốn ăn một lần.”

“Ông xã, anh đừng lớn tiếng như vậy, cha ở ngay phòng bên cạnh đấy.”

Cô ngước mắt nhìn cách cửa không thể nào cách âm kia, có chút lo lắng bị cha chồng nghe thấy.

“Ha ha, em đừng sợ, nghe được cũng không sao, có gì mà cha anh chưa thấy qua, sẽ không chê cười em đâu.”

Lương Kiêu nhướng mày có thâm ý khác cười nói, không để ý lắm, nhưng thật ra lại nghĩ đến chuyện gì đó, ý cười càng sâu.

“Em dùng tay sờ vυ' đi, dùng cả hai tay.”

“Ưm…”

Bàn tay nhỏ của Nghi Tĩnh bao trùm lên vυ', nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng làm thế nào cũng không ra được tình thú, không có loại cảm giác như lúc bị anh ta xoa nắn.

“Tự mình xoa, không có cảm giác gì cả.”

“Vậy em lấy món đồ chơi nhỏ để ở tủ đầu giường ra.”