Ở giữa có một cái cửa, nghe Lương Kiêu nói, là lúc còn nhỏ vì tiện chăm sóc anh ta nên giữ lại, về sau vẫn luôn không bỏ đi, chỉ tăng thêm khóa.
Lần trước cô ở chỗ này cùng Lương Kiêu làʍ t̠ìиɦ, còn là lúc Lương Diệc Đông không ở nhà.
Lúc hắn ở nhà, bọn họ không ở chỗ này.
Nhưng hôm nay ở đây, liệu có tiện không vậy?
“Đồ tắm rửa có đủ trong phòng tắm, nếu còn thiếu gì thì nói với cha, cha đi mua giúp con.”
Cha chồng cẩn thận dặn dò mấy việc vặt với cô, không chút nào nhắc đến cánh cửa xấu hổ kia.
Nghi Tĩnh nghĩ thầm, cô ở đây một mình, chắc hẳn là không sao, không phát ra âm thanh kì quái nào là được.
Nhìn người đàn ông quay đầu đi vào trong phòng của chính mình, Nghi Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm đứng ở cửa ra vào.
Nằm ở trên giường mềm mại thật thoải mái.
Mặc dù ngủ đến giữa trưa mới dậy, nhưng cả người vẫn mệt mỏi, cô có thể rời giường đã là không tồi rồi.
Tiểu huyệt bị thao đến sưng đỏ còn có chút ê ẩm.
Ấn bụng nhỏ phình lên một cái, cảm giác còn có thứ gì đó chảy ra.
Nhớ đến hôm qua, chính mình mặc yếm cùng Lương Kiêu cosplay kỹ nữ và khách làng chơi, chủ động câu dẫn, lần đầu tiên chủ động làʍ t̠ìиɦ với đàn ông.
Ngồi ở trên bụng nhỏ rắn chắc của Lương Kiêu, trước sau trên dưới đong đưa vòng eo, từng chút nuốt côn ŧᏂịŧ, cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Chọc đến Lương Kiêu nổi cơn điên, trước đó có bao nhiêu nhẫn nại, phía sau thao cô có bấy nhiêu làm càn
Nhớ đến anh ta, không biết mọi việc đã dàn xếp ổn chưa.
Cầm di động lên gọi video qua đó.
Cô nằm trên giường, tóc đen tản ra, váy xanh nhìn cực kỳ kiều nộn.
Lương Kiêu nhanh chóng nghe điện thoại, bên kia đang là nửa đêm.
Người đàn ông ngủ với vai trần, mở video lên thấy bà xã bảo bối đang cười với mình.
"Bà xã, nhớ anh à?”
“Ừ, anh gọi điện thoại cho em, em không nghe được.”
“Đi công tác đột xuất, anh cũng nhớ em, không được ôm em, anh ngủ không ngon, em nhìn xem, cứng đến khó chịu.”
Màn hình vừa chuyển, chiếu đến côn ŧᏂịŧ ngăm đen dưới chăn, uy phong lẫm liệt, diễu võ dương oai.
Chính thứ này tối qua đã thao cô chết đi sống lại.
“Ông xã, em vẫn còn đau đấy.”
Người đàn ông ở đối diện cười: “Chỉ đau thôi sao? Có chảy nước không?”
Nghi Tĩnh nhìn ông xã mình đột nhiên cười, lập tức nhớ đến hình ảnh cha chồng nhếch môi cười lúc ngồi trên xe, thật đúng là cha con ruột, rất giống.