Ô Danh

Chương 4: Chân điềm

Chân điềm

Hôm nay tiểu hầu gia không ở trong phủ.

- --

Chân điềm: Ngọt thật

- --

"Tuế Yến, án đó, kết thúc rồi."

Tuế Yến uể oải mở mắt, nói: "Xử như thế nào?"

Tống Tiển cau mày thật chặt: "Thái tử chết, mấy ngày nay nhị hoàng tử với ngũ hoàng tử móc nối với văn võ khắp triều dâng sổ con muốn hoàng thượng phạt nặng, tam điện hạ bị phán…"

"... Chùa Thương Lâm."

Tuế Yến thở phào một hơi, ngay cả hít thở cũng run rẩy.

"Chùa Thương Lâm… Thương Lâm…" Tuế Yến thì thầm, "Mặc dù Dung thành là chốn cằn cỗi nhưng cũng xem như đi tới chỗ tốt, ít ra vẫn còn sống."

Tống Tiển tính tình nóng nảy, nghe vậy thì mất kiên nhẫn nói: "Dung thành có gì mà tốt hả, chùa Thương Lâm ở nơi cát vàng Hạn Hải có phải chỗ cho người ở đâu hả? Điện hạ sống trong nhung lụa đã quen, đi tới đó làm sao chịu nổi, lỡ xảy ra chuyện gì…"

Tuế Yến tiếp lời: "Vậy ở lại trong kinh thì tốt à?

Tống Tiển ngây người.

"Lần này hoàng thượng đã có ý gϊếŧ tam điện hạ, nếu như không…" Tuế Yến hít sâu một hơi, giấu đi lời nói, "Ở Dung thành có chịu khổ ra sao thì ít nhất vẫn còn mạng, ở lại trong kinh lỡ như ngày nào đó lại chọc hoàng thượng không vui, nói không chừng đến mạng cũng không còn."

Tuế Yến xoa mi tâm, nhìn sắc mặt mờ mịt của Tống Tiển, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc ngươi có hiểu không, mưu hại hoàng thái tử không phải chuyện nhỏ, y có thể giữ lại mạng đã xem như hoàng thượng khai ân rồi."

Tống Tiển từ nhỏ đã không tim không phổi, lời nói hành động thường chẳng dùng tới đầu óc, nghe Tuế Yến nói chuyện nghiêm trọng đến vậy, hắn cũng hoảng: "Vậy phải làm gì mới được?"

Tuế Yến đáp: "Chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác."

Tống Tiển lắc đầu liên tùng tục: "Không được, không được! Một mình ngài ấy đi tới chỗ quỷ quái đó làm sao mà được? Mấy năm nay điện hạ đắc tội không ít người, mấy kẻ xu nịnh đó không biết sẽ làm nhục ngài ấy đến mức nào, không được…"

Y nói liên tục mấy lần "không được" thì bỗng nói: "Ngươi có theo tam điện hạ tới Dung thành không?"

Tuế Yến ngây ra rồi lắc đầu. Thân thể hắn bây giờ nếu như theo Đoan Chấp Túc tới Dung thành, nói không chừng giữa đường đã tắt thở.

Tống Tiển không dám tin mà trừng hắn: "Ngươi biết rõ lần này đi Dung thành ngài ấy có thể sẽ chết, chẳng lẽ ngươi không lo lắng hả?"

Tuế Yến không có gì để nói.

Tống Tiển trừng hắn cả buổi, ngặt nỗi Tuế Yến lòng dạ sắt đá chẳng thèm để ý đến y.

Tống Tiển nói: "Tuế Yến, ngươi…"

Một giọt nước rơi xuống, rơi vào hồ nước phát ra âm thanh nhè nhẹ.

Giọng nói tiếc nuối xen lẫn thất vọng của Tống Tiển từ nơi sâu thẳm vang đến: "... Rốt cuộc ngươi có trái tim không?"

Chiếc khăn lạnh dán lên trán, Tuế Yến thấy dễ chịu cực kỳ, mê mê mang mang ngẩng đầu cọ theo.

Dường như cảm giác được hắn có lại ý thức, người bên cạnh vội vàng bỏ đi, rất nhanh đã quay lại như cơn gió mát mang theo hương thuốc đậm mùi.

Tuế Yến đang hôn mê, mày cũng chau hết lên.

Hắn mơ màng nghe có người nói: "Sốt thế này rồi không được, đút thuốc cho ngài ấy đi, đừng để ngài ấy nôn ra."

Kế đó, một người bóp cằm hắn, cưỡng ép đổ bát thuốc đắng ngắt làm người ta muốn xỉu vào miệng.

Ban đầu Tuế Yến còn chút sức để tỉnh lại nhưng thuốc vừa đút tới thì trực tiếp chuyển sang thoi thóp, suýt nữa duỗi thẳng chân.

Có lẽ đến cả đường xuống suối vàng hắn cũng thấy rồi, chút nữa là không lấy hơi lên nổi, giãy giụa cả buổi mới mịt mờ mở mắt ra.

Hắn vừa mở mắt, Hải Đường đứng một bên đã khóc "oà" lên, ai không biết còn tưởng Tuế Yến đã cưỡi hạc về Tây mất rồi.

Câu chất vấn "tên khốn nào đổ thuốc cho ta" trong miệng Tuế Yến chẳng cách nào hỏi ra được, hắn uể oải nói: "Ngươi khóc cái gì, thiếu gia đây đã chết đâu."

Hải Đường lập tức phun phì phì qua bên cạnh ba tiếng, nói: "Thiếu gia đừng có nói mấy lời không may mắn đó, Nam Vô A Di Đà Phật, lời trẻ con không tính lời trẻ con không tính! Phì phì phì!"

Tuế Yến bị y chọc cho cười.

Hải Đường nước mắt đầm đìa: "Thiếu gia ngã vào trong tuyết đã hôn mê hết hai ngày một đêm rồi, ngự y chạy tới chạy lui hết mấy bận, còn nói thiếu chút nữa không cứu được. May có Mạnh ngự y diệu thủ hồi xuân* châm cho người mấy kim mới kéo được người từ quỷ môn quan về đó."

*Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi thầy thuốc có y thuật hơn người, trị được bệnh năng

Tuế Yến gật đầu lấy lệ, lòng nghĩ: "Tên họ Mạnh này lo chuyện bao đồng quá, mình phải tìm cơ hội đánh ông ta một trận mới được."

Chắc là Mạnh ngự y có tài diệu thủ hồi xuân thật, sau khi Tuế Yến tỉnh lại người dễ chịu hơn không ít, sốt cao cũng nhanh chóng biến mất, chỉ là vẫn không uống nổi thuốc như cũ.

Lệ Chiêu với Hải Đường đều sốt ruột muốn chết, cứ đút thuốc là Tuế Yến ói đến quay cuồng, cho dù thân thể có khỏe cũng bị dằn vặt cho ra bệnh. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ chỉ còn cách kêu phòng bếp làm chút dược thiện* ngọt bưng lên.

*Dược thiện: thức ăn có nguyên liệu, dược liệu có thể bồi bổ, dưỡng sinh, phòng chữa bệnh.

Tuế Yến ưa đồ ngọt, nước đường hòa thành mật có thể uống mấy chung mà mặt không đổi sắc. Lúc nhỏ, mỗi lần hắn bệnh không chịu uống thuốc Lệ Chiêu toàn dùng cách này dụ hắn thôi.

Dược thiện nhanh chóng làm xong, Tuế Yến liếc mắt nhìn bát cháo ngọt nhỏ, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Các ngươi coi ta là con nít đấy à?"

Lệ Chiếu lấy muỗng khuấy cháo, dỗ hắn: "Không có đâu không có đâu, thiếu gia thử chút đi, rất ngọt đó."

Tuế Yến ráng nhịn cũng miễn cưỡng nhịn lại được, hắn nhăn mày nếm thử một ngụm, suýt nữa bị cảm giác vị ngọt lẫn đắng, đằng lẫn đường dinh dính ép điên.

Tuế Yến cực thích ăn ngọt, lúc nhỏ ăn điểm tâm, dù có rớt một cục đường hắn cũng nhặt lên phủi phủi rồi ăn mất, ai nói gì cũng không nghe nhưng hắn lại ghét uống thuốc nữa. Bất chợt uống phải thứ có vị vừa ngọt vừa đắng kỳ cục này, torng một chốc hắn cũng không biết nên nuốt xuống hay nhè ra.

Lệ Chiêu cổ vũ hắn: "Nuốt xuống nào, ôi, nuốt xuống nào."

Suýt nữa Tuế Yến đã bị cái giọng như dụ con nít của Lệ Chiêu chọc tức muốn ói ra, hồi lâu mới khó nhọc nuốt được.

Lệ Chiêu nhìn hắn uống hết thật, kích động đến nỗi lệ nóng doanh tròng.

Da mặt Tuế Yến có dày cỡ nào mà bị ngươi ta đối đãi như con trẻ cũng có chút ngại ngùng, hắn không chơi xấu nữa, uống hết dược thiện từng chút một.

Một bát vào bụng, không biết là do ăn đồ ngọt hay thuốc có tác dụng, Tuế Yến thật sự thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Hải Đường ôm hộp thức ăn từ ngoài nhảy nhót đi vào: "Thiếu gia thiếu gia, cái này là bánh bao* ngọt vừa ra lò của Vãn Phong lâu con mới mua cho người giã đắng đó."

*Gốc là Màn thầu: Bánh bao không nhân

Trong một thoáng Tuế Yến có chút ngẩn ngơ.

Năm đó khi Đoan Chấp Túc chưa bị định tội, hắn hãy còn sống trong nhung lụa, ăn no chờ chết. Mỗi ngày đều kêu người trong phủ đi khắp kinh thành mua thức ngọt, lúc đó toàn kinh thành ai cũng biết Tuế gia có vị tiểu công tử quyền quý ham đồ ngọt.

Nhưng kể từ sau khi Đoan Chấp Túc tới chùa Thương Lâm, hắn đã chẳng còn sai người đi mua nữa.

Nếu không có Hải Đường, chắc hắn cũng quên mất mình đã từng có lúc phóng túng hoang đường đến vậy.

Tuế Yến nhận hộp thức ăn trong tay Hải Đường, sau khi mở nhẹ ra, hắn hiện bánh bao bên trong đều đã lạnh cả rồi.

Cũng phải, từ Vãn Phong lâu tới phủ tướng quân đi về cũng phải mất nửa canh giờ. Bên ngoài lại lạnh tới vậy, đồ nhanh nguội cũng là chuyện bình thường.

Tuế Yến thở ra một hơi, khảy nhẹ chiếc bánh nặn hình con thỏ, nói: "Lạnh rồi, đem đi đi."

Hải Đường lúng túng đáp vâng.

Tuế Yến nói: "Không phải ta nói ngươi. Ăn đồ ngọt tại Vãn Phong lâu vẫn ngon hơn, hôm khác ta tự đi."

Hải Tường lập tức hớn hở chạy đi.

Có lẽ bánh bao Vãn Phong lâu cứu rỗi sự vô vị của Tuế Yến, mấy ngày kế hắn dần uống được thuốc, mãi đến ngày Tết ông Táo, thân thể hắn đã khỏe lại tương đối.

Ngày 23, tuyết rơi rơi. Mạnh Ngự Y khoác áo choàng, phụng mệnh đến xem mạch cho tiểu hầu gia trước. Còn chưa ra khỏi cổng Thừa An đã gặp Đoan Minh Sùng tay cầm ô cán trúc.

Mạnh ngự y vội đi tới hành lễ.

Đoan Minh Sùng khoác tay, nói: "Mạnh ngự y chuẩn bị tới phủ tướng quân thăm mạch cho tiểu hầu gia phải không?"

Mạnh ngự y đáp: "Vâng."

Đoan Minh Sùng cười nói: "Đúng lúc, cô cũng phải đi thăm tiểu hầu gia, cùng đi đi."

Với bá quan văn võ khắp triều Đoan Minh Sùng đều không làm cao, bất kể đối với ai cũng là dáng vẻ gió xuân dịu dàng, Mạnh ngự y cũng không câu nệ, đi theo sau y tùy ý nói bệnh tình của tiểu hầu gia, chẳng mấy chốc đã tới phủ tướng quân.

Hoàng thái tử đến, Lệ Chiêu vội chạy ra nghênh tiếp, trên mặt có chút chột dạ.

"Cung nghênh điện hạ."

Đoan Minh Sùng khép ô, nói: "Cô đến thăm tiểu hầu gia, bệnh tình ngài ấy sao rồi."

Trên mặt Lệ Chiêu có chút xấu hổ: "Thì…"

Đoan Minh Sùng hiểu ý, bất đắc dĩ hỏi: "Lại không uống thuốc được à?"

Lệ Chiêu cúi thấp đầu, nói nhỏ: "Điện hạ thứ tội, ngài tới không khéo rồi, thiếu gia nhà ta… ngài ấy hôm nay không ở trong phủ."

Đoan Minh Sùng lập tức cau mày: "Hắn còn chưa khỏe, ra khỏi phủ làm gì? Các người cũng không ngăn lại à?"

Ai cản nổi đây trời? Lệ Chiêu kêu khổ không ngớt: "Tiểu hầu gia ngài ấy xưa nay quen phóng túng rồi. Bây giờ trong phủ cũng không có người có thể quản được, ban nãy mới không nhìn đến một chút, ngài ấy đã… đã…"

Mạnh ngự y bên cạnh nói: "Thân thể tiểu hầu gia suy nhược, có bệnh còn chạy ra ngoài trời lạnh như vậy thật sự không ổn đâu."

Lệ Chiêu đáp liên thanh: "Vâng vâng vâng, đã phái người đi tìm rồi."

Đoan Minh Sùng đột nhiên hỏi: "Ngài ấy đi đâu vậy?"

Lệ Chiêu lại bắt đầu lắp bắp: "Đi… đi đi…"

Đoan Minh Sùng nói: "Ngươi cứ nói thẳng, đừng có ấp a ấp úng nữa."

Lệ Chiêu lúng túng: "Chắc là…. Vãn, Vãn Phong lâu…"

Đoan Minh Sùng sống lên ở đông cung, đọc sách thánh hiền mà lớn. Đối với mấy chỗ phong hoa tuyết nguyệt trong kinh thành chẳng có khái niệm gì, nghe vậy thì nghi hoặc hỏi: "Đó là chỗ nào?"

Khuôn mặt già của Lệ Chiêu đỏ bừng lên.

Mạnh ngự y đứng bên che miệng cười cười, nói khẽ: "Điện hạ, Vãn Phong lâu… là chốn hoa lâu giúp người tầm hoan mua vui."

Rốt cuộc sắc mặt Đoan Minh Sùng cũng thay đổi, không dám tin mà hỏi: "Hắn, hắn mới bao lớn? Vậy mà đi tới chỗ như vậy à?"

Lệ Chiêu thấy y hiểu lầm liền vội giải thích, nhưng Đoạn Minh Sùng không nghe hắn nói, chỉ vài gia tướng rồi nói: "Các ngươi theo cô."

Gia tướng mặt mày ngơ ngác, nhưng lệnh của thái tử không dám không nghe bèn nhanh chóng đi theo.

Lệ Chiêu bị dọa cho vội nói: "Điện hạ, ngài, ngài như vầy là định làm gì?"

Đoan Minh Sùng lãnh đạm: "Đi thỉnh tiểu hầu gia về."

Lệ Chiêu: "..."

Đoan Minh Sùng làm việc sấm rền gió cuốn*, nói đi mời là đi, dẫn theo gia tướng ào ào đi về phía Vãn Phong lâu. Khí thế này nào giống đi mời người ta, đi lùng bắt đào phạm thì có.

*Làm việc quyết đoán, mạnh mẽ, nhanh nhẹn

Cùng lúc đó, tiểu hầu đang ở Vãn Phong lâu, qua năm ải chém sáu tướng cuối cùng mới mua được hết bánh bao ngọt mỗi ngày chỉ hấp hai mươi l*иg của Vãn Phong lâu, mồ hôi lạnh ngày rét chảy đầy cả ra.

Bây giờ, hắn ngồi ở chính giữa sảnh, giữa một đám khách làng chơi ánh nhìn không đáng tin, tư thế ưu nhã…

… sờ tai con thỏ bánh bao.

Mặc dù Vãn Phong lâu là chốn phong trần nhưng điểm tâm lại là tuyệt nhất, bánh bao mỗi ngày đều nặn hình dáng động vật khác nhau, sinh động như vật sống, nhìn rất là đáng yêu.

Trên bàn để đầy hộp thức ăn bốc khói nghi ngút, Tuế Yến như tiên nhân luyện đan ngồi giữa đó, đôi mắt cong cong lên, gảy gảy tai thỏ mềm mụp kia.

"Mềm ghê." Tuế Yến nghĩ, cầm bánh bao hình con heo bên cạnh cắn một ngụm, ăn tới đường mật bên trong, cả người đều ngọt ngào.

"Ngọt thật."

Trọng sinh đến hôm nay, Tuế Yến bỗng dưng cảm thấy hình như sống sót cũng không tệ.