Ô Danh

Chương 3: Cầu tử

Cầu tử

Thế này hình như có hơi điên nhỉ?

Da mặt Tuế Yến rất dày, hắn ngang nhiên quay sang hơi cong mắt với người ta, nhủ thầm: "Má ơi, ai đây trời?"

Hắn còn chưa nghĩ ra đầu đuôi ngọn ngành, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Hải Đường: "Thiếu gia, thái tử điện hạ với tam điện hạ tới rồi."

Tuế Yến sửng sốt, kế đó cửa bị mở ra một cách thô bạo. Hắn ngoái đầu lại nhìn thì thấy thiếu niên thản nhiên xông vào, bộ dáng như sắp chém người.

Tuế Yến chớp mắt.

Hải Đường kêu khổ không ngừng, vội nói: "Tam điện hạ cũng thấy rồi đó, thiệt sự thiếu gia chưa khỏi bệnh."

Tuế Yến lập tức bày ra bộ dáng suy nhược, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Tam điện hạ."

Tam điện hạ Đoan Chấp Túc thần sắc lãnh đạm, trên mặt còn chút nét trẻ con chưa biến mất, vẫn là nửa thiếu niên nhưng lần đầu gặp đã có thể nhìn ra dấu vết sát phạt quả đoán.

Y quét mắt nhìn Tuế Yến một cái, mày xoắn cả. Sau lưng y là Tống Tiển từ bé đã hóng hớt không chê chuyện nhiều.

Ban đầu Tống Tiển định qua đây bỏ đá xuống giếng, cơ mà nhìn thấy thân hình gầy rõ cả vòng với khuôn mặt trắng bệch của Tuế Yến thì sắc mặt cũng trầm xuống, y đi qua la ó: "Sao gầy tới vậy hả? Coi còn yếu hơn trước nữa. Đám ngự y đó là lũ bất tài à? Phế vật!"

Hải Đường nhìn thấy Tống Tiển thì không bày ra vẻ mặt dễ coi, thấy y bày ra tư thế vỗ vai Tuế Yến thì vội vàng vọt lên, không chừa chút mặt mũi nào mà che chở Tuế Yến đi tới ngồi bên giường, tránh xa tầm tay Tống Tiến.

"Thiếu gia nhà con bệnh nặng chưa khỏi, Tống tiểu công tử không nên động tay động chân thì hơn."

Tống Tiển: "..."

Tống Tiển tức hồng hộc nhưng trước mặt Đoan Chấp Túc y cũng không tiện phát tác chỉ đành hừ một cái, không nói nữa.

Tuế Yến ho khan một tiếng, nói: "Hải Đường, không được vô lễ."

Đoan Chấp Túc vẫn luôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tuế Yến, thấy hắn đứng cạnh giường lại vướng bận thân phận không dám ngồi bèn vội bước tới đỡ cánh tay để hắn dựa vào giường, nói bằng thanh âm lạnh nhạt: "Cơ thể không khỏe thì đừng cử động lung tung, ban nãy ngươi làm gì vậy, ở bên cửa sổ hứng gió lạnh hả? Hà, đáng đời ngươi bệnh lâu đến vậy cũng không hết."

Đoan Chấp Túc từ ngoài đi vào, không tránh khỏi hàn khí vươn người, y bất chợt đến gần làm cả người Tuế Yến đông lạnh cầm cập. Bấy giờ y mới cởϊ áσ choàng dính hàn khí trên người ra, đỡ Tuế Yến dựa lên giường, lại kéo chăn đắp lên người hắn.

Tuế Yến cười nói: "Đa tạ tam điện hạ."

Ánh mắt Đoan Chấp Túc trầm lại, không nói thêm gì. Hắn sợ mình vừa mở miệng là không kiềm được mấy lời khó nghe.

Cũng do Tuế phủ quanh năm không có ai, từ bé Tuế Yến đã vào cung lớn lên bên gối hoàng đế, hắn với Đoan Chấp Túc cùng trưởng thành, tình nghĩa sâu nặng. Bằng không, dựa vào cái tính trời sinh lạnh bạc của Tuế Yến thì hắn đã không ở trong triều dốc sức mưu toan giúp y sửa lại án sai nhiều năm như vậy.

Đoan Chấp Túc nhìn hắn mặt dày da cứng không biết xấu hổ còn cười thì lạnh giọng: "Đạ tạ cái gì. Ngươi nói ta ta nghe xem tại sao lâu vậy mà vẫn chưa khỏi? Không phải chỉ là nhiễm chút phong hàn thôi à?"

Tuế Yến vô tội nói: "Sao ta biết chứ? Ta có phải ngự y đâu, bọn họ kê thuốc gì ta đều uống đàng hoàng đấy."

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng cười không thành âm. Thiếu niên vận áo choàng đen khi nãy đang đứng trước cửa, cười như không cười nhìn hắn.

Tuế Yến ngây ra.

Lúc nãy Hải Đường nói khách tới có hai người. Đoan Chấp Túc thì hắn biết, còn vị này hẳn là vị thái tử yểu mệnh Đoan Minh Sùng kia.

Tuế Yến định đứng dậy hành lễ nhưng Đoan Minh Sùng cười nói: "Thân thể tiểu hầu gia còn bệnh, không cần đa lễ làm gì."

Đoan Chấp Túc dém lại chăn bị hắn xốc lên.

Tính tình Đoan Minh Sùng rất tốt, là bộ dạng quân tử rộng rãi, y mỉm cười nói: "Phụ hoàng lệnh cô* đến thăm tiểu hầu gia, vừa hay gặp tam hoàng huynh ở cổng Thừa An bèn cùng nhau đến đây."

*Cô: Tiếng tự xưng của vương hầu quý tộc thời phong kiến

Lời rằng vị hoàng thái tử này tao nhã lịch sự, ôn tồn lễ độ, xử sự cẩn thận, được hoàng thượng sủng ái. Chỉ cần y không phạm vào đại tội mưu phản gì đó thì sau khi hoàng đế trăm tuổi, ngôi cửu ngũ chí tôn này chắc chắn thuộc về y. Có trách chỉ trách y chẳng sống được tới lúc trưởng thành đã bị một ly rượu độc chôn vùi đời người.

Đời trước Tuế Yến chỉ vây quanh Đoan Chấp Túc, chẳng hề phí bao nhiêu tâm tư trên người Đoan Minh Sùng, mà cũng vì y mất sớm nên Tuế Yến cũng chẳng tiếp xúc với y là bao nên ban nãy mới không nhận ra rốt cuộc người đó là ai.

Đoan Chấp Túc sở trán Tuế Yến, thái độ thật thân thiết làm Tuế Yến bất giác run lên.

Trong mắt hắn, hai người đã mười năm không gặp mặt, cho dù lúc bé thân mật ra sao thì thời khắc này thân cận như vậy quả thực cũng khiến cả người hắn không thoải mái.

Mày Đoan Chấp Túc nhíu càng chặt: "Lạnh à?"

Tuế Yến hơi gật đầu, cười đáp: "Lạnh, lạnh chết rồi đây, nhìn mặt tam điện hạ ta lạnh phát run đấy."

Đoan Chấp Túc tức giận trừng hắn một cái, nói: "Mấy ngày nữa là sinh thần* của ta, phụ hoàng ân chuẩn cho ta bố trí ở phủ hoàng tử mới xây ngoài cung, ngươi dưỡng thân thể tốt cho ta, nhớ đừng quên đó."

*Sinh thần: Sinh nhật

Tuế Yến nghe tới đây, dư quang bỗng liếc nhìn Đoan Minh Sùng cạnh bên.

Nếu hắn nhớ không sai, cũng chính trong tiệc sinh thần của Đoan Chấp Túc, Đoan Sùng Minh bị nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử cùng nhau tính kế mà bỏ mạng.

Đoan Chấp Túc thấy hắn thất thần thì lạnh giọng nói: "Tới chừng đó nếu ta không nhìn thấy ngươi thì nhất định sẽ cho người tới trói ngươi đưa sang."

Tuế Yến lập tức lấy lại tinh thần, lấy lòng xin tha.

Cho dù đời trước hắn chết bởi rượu độc của Đoan Chấp Túc nhưng chẳng được chính mắt gặp người lần cuối, vẫn có cảm giác có chút không thực báo hại bây giờ hắn chẳng hận nổi Đoan Chấp Túc mà ngược lại, đối với Tống Tiển vô tội kế bên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bước lên đập y một trận.

Tống Tiển bị ánh mắt trừng như muốn cắn người của hắn làm cho khó hiểu.

Tiệc sinh thần nhiều việc cần xử lý, Đoan Chấp Túc cũng không ngồi lại lâu, y lạnh mặt liên thiên dài dong quở trách một đống lời mới cùng Tống Tiển đi về trước.

Bấy giờ Tuế Yến mới thở phào một hơi.

Đoan Minh Sùng vẫn luôn giữ tư thế ung dung ngồi trên ghế, cầm ly trà Hải Đường pha, cười mỉm nhìn Tuế Yến tựa như rất tò mò về hắn vậy.

Vị thái tử này rõ còn nhỏ hơn Tuế Yến một tuổi nhưng ánh mắt nhìn Tuế Yến lại cho người ta một loại cảm giác dung túng, cưng chiều như đang nhìn con trẻ nghịch ngợm vậy.

Tuế Yến lại phát run, hắn cười nói: "Điện hạ, ngài tới thăm cũng thăm xong rồi, còn việc gì phân phó Vong Quy sao?"

Hoàng thái tử quay sang nói với Hải Đường: "Sắc một bát thuốc nữa cho thiếu gia ngươi đi."

Mặt Tuế Yến xanh lét.

Hải Đường chả hiểu gì sất, nhưng lệnh của hoàng thái tử không dám không làm theo bèn chạy vội đi lấy thuốc.

Đợi tới khi trong phong chẳng còn ai nữa Tuế Yến mới sụp đổ: "Thái tử điện hạ có thể tha cho ta một con đường sống hay không?"

Đoan Minh Sùng cười đáp: "Cô nghe nói ngự y trong cung bó tay chịu trói với bệnh của tiểu hầu gia, lòng thật phiền muộn. Vốn dĩ còn nghĩ xem có phải thái y viện không chu đáo với hầu gia hay không mới làm ngài bệnh lâu không dứt, không ngờ chuyến này tới đây lại được xem một màn kịch hay đấy."

Đoan Minh Sùng luôn mang dáng vẻ ôn nhuận như gió ấm, mà Tuế Yến gặp ai cũng trưng ra bộ da mặt dày quen thuộc, nhìn thấy Đoan Minh sùng không lật tẩy hắn trước mặt Đoan Chấp Túc, cảm thấy người này thật biết săn sóc, nói chuyện cũng không câu nệ như lúc trước.

"Không chu đáo, lời này điện hạ nói cũng không sai, mấy vị ngự y kê thuốc đắng ngắt làm lưỡi người ta tưa ra như cỏ, ta mà uống thuốc của họ có nước thăng thiên sớm hơn."

Đoan Minh Sùng để ly trà trong tay xuống, mềm giọng nói: "Thuốc đắng dã tật, thân thể tiểu hầu gia quý giá, đừng bao giờ sợ thầy giấu bệnh."

Nói xong, Đoan Minh Sùng hình như nghĩ ra việc gì đó, hơi cau mày lại rồi bỗng nhiên hỏi: "Tiểu hầu gia có vướng mắc gì nghĩ không thông phải không?"

Sém nữa Tuế Yến chết vì sặc nước miếng: "Hả? Khụ… gì vậy?"

Đoan Minh Sùng suy nghĩ rồi nói: "Mấy ngày trước rõ ràng ta thấy ngài được cứu lên rồi nhưng không nói hai lời đã nhảy xuống nước nữa, bây giờ thân thể không khỏe như vậy cũng không chịu uống thuốc…"

Y nói có lớp có lang, Tuế Yến càng lúc càng chột dạ - mặc dù hắn cũng không biết mình chột dạ cái gì.

Tuế Yến cười gượng giải thích: "Lần đó à, ồ ồ, lần đó, đa tạ thái ơn cứu mạng của thái tử, lúc đó đầu óc ta có chút không tỉnh táo, mơ màng ngớ ngẩn nhảy xuống nữa, còn chuyện thuốc thang… Ặc…"

Đang nói thì Hải Đường đã bưng thuốc được ủ nóng bằng bếp nhỏ bên ngoài vào, nhẹ nhàng để xuống rồi biết ý lui ra.

Đoan Minh Sùng tự bê đến án nhỏ trên giường Yến Tuế, hắn vội nói: "Làm phiền điện hạ rồi, ta tự làm là được."

Đoan Minh sùng giao thuốc cho rồi cười mỉm nhìn hắn.

Tuế Yến bị nhìn tới mức cả người không được thoải mái, chỉ đành uống một hớp, khó nhọc nuốt xuống.

Đoan Minh Sùng còn chưa kịp thở dài thì thấy người trước mặt mặt mày đột nhiên trắng bệch, nôn ra hết thuốc mới uống vào.

Bát thuốc trong tay Tuế Yến rơi xuống, đổ cả lên chăn gấm.

Hắn nằm ở đầu giường ho kịch liệt, tiếng ho thảm thiết vô cùng tựa như phải nôn hết lục phủ ngũ tạng ra mới dừng lại.

Đoan Minh Sùng như bị kinh hãi, vội vã bước tới vỗ lưng Tuế Yến.

Cả buổi sau Tuế Yến mới dừng được cơn ho gắt, cả người hư thoát.

Đoan Minh Sùng hoảng sợ hỏi: "Ngài làm sao vậy?"

Tuế Yến ho tới mức trong miệng toàn mùi máu tanh, hắn miễn cưỡng nặn ra nụ cười rồi nói: "Bệnh cũ thôi, không có gì to tát cả. Khiến điện hạ chê cười rồi, còn mong ngài đừng nói chuyện này cho hoàng thượng, tránh cho hoàng bá phụ phải nhọc lòng vì ta."

Đoan Minh Sùng là trữ quân* một nước nhưng lại chẳng làm cao, cũng không chê bẩn mà cầm chiếc khăn bên cạnh giúp hắn lau vết thuốc nơi khóe môi.

*Trữ quân: Thái tử

Y xem như nhìn ra được người trước mặt không phải kẻ cậy sủng sinh kiêu, hống hách hỗn xược, cũng không phải có vướng mắc nên đi tìm chết. Hắn thật sự không uống thuốc được.

Đoan Minh Sùng nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của hắn, cau mày hỏi: "Như vầy bao lâu rồi?"

Hơi thở Tuế Yến mong như tơ, hắn khàn giọng nói: "Nửa tháng rồi."

Đoan Minh Sùng càng thêm chau mày, hắn bệnh nặng như vậy, nửa tháng chẳng nuốt nổi thuốc, thân thể nào chịu nỗi?

Chẳng trách cổ tay hắn rũ ở mép giường lại mảnh khảnh đến vậy, nhìn một bàn tay cũng nắm trọn vòng.

Tuế Yến nhìn thiếu niên trước mặt mình, rõ ràng còn nhỏ hơn hắn thế mà cứ làm ra bộ dáng người lớn, nhịn không được bèn cười lên.

Đoan Minh Sùng hỏi: "Ngài cười gì vậy?"

Tuế Yến lắc đầu nguây nguẩy: "Tiệc sinh thần lần này của tam điện hạ, điện hạ sẽ tới à?"

Bàn tay giúp hắn lau mặt của Đoan Sùng Minh khựng lại, nghi hoặc nói: "Tam vương huynh đã đưa tiếp tới đông cung rồi, đương nhiên là phải tới. Sao tiểu hầu gia lại nói lời này?"

Tuế Yến tự nhủ cũng không thể nói trắng ra đó là chỗ ngươi vùi thây, nếu nói ra thật có khi Đoan Minh Sùng tưởng hắn bị điên cũng nên.

Tuế Yến trời sinh tính tình bạc bẽo, nhắc một câu như vậy cũng coi như cực hạn rồi. Hắn nhìn Đoan Minh Sùng chẳng có ý định nghe mình nói nữa bèn ngậm mồm lại, không nói gì thêm.

Đoan Minh Sùng lâu ngày ở đông cung, ra ngoài một chuyến thế này cũng hiếm. Y ở lại viện của Tuế Yến nửa canh giờ thì rời đi.

Tuế Yến cố chống đỡ ra tiễn y, mãi tới khi y đi tới ngã rẽ mới thu hồi tầm mắt.

Lệ Chiêu từ trong phòng bước ra, khoác tấm áo choàng cho hắn, không đồng ý nói: "Tiểu hầu gia, bên ngoài trời đất lạnh căm, ngài vẫn nên vào trong nghỉ ngơi thì hơn."

Tuế Yến uể oải lắc đầu: "Trong phòng bí bách quá, ta ra ngoài thông khí, không cần để ý ta đâu."

Lệ Chiêu còn muốn nói gì nữa nhưng nhìn thấy dáng vẻ tâm sự trùng trùng của Tuế Yến nên rời đi.

Tuế Yến rũ mắt nhìn khoảnh đất tuyết phủ đến đầu gối bên ngoài hành lang, chống cây cột bên cạnh, đứng kế đó, chân như có như không đá ra bên ngoài.

"Thế này hình như có hơi điên nhỉ?" Tuế Yến nhàm chán nghĩ: "Vướng mắc nghĩ không thông à? Hình như không có, chính xác là nghĩ thông suốt cả nên mới cảm thấy thế gian này quá vô vị."

Tuế Yến sâu kín thở dài: "Không đáng đâu."

Sau đó hắn nhắm mắt lại, ngã thằng từ chỗ hành lang xuống đất tuyết, vùi cả người vào đó.

Thiên viện của hầu phủ vốn chẳng có bao nhiêu người hầu hạ, Tuế Yến ngã vào tuyết cũng không ai phát giác cả, hắn mừng lắm, hơi giương mắt nhìn đường chân trời u ám.

"Lạnh ghê đó." Tuế Yếu nhủ, sau đó xoay chuyển ý nghĩ, dường như chết lúc nào cũng lạnh như vậy nên thấy thoải mái trở lại.

Hàn ý bò lên từng tấc một, ngay lúc Tuế Yến rốt cuộc cũng cảm thấy mình sắp chìm vào an nghỉ, một cánh tay đột ngột duỗi đến từ trong đống tuyết kéo hắn lên.

Thân thể Tuế Yến vốn yếu, chẳng kịp đề phòng đã bị người ta lôi ra khỏi giấc ngủ ngàn thu. Hắn bị đông đến nỗi mắt nhìn không rõ nữa rồi, chỉ mờ mờ mịt mịt nhìn mảng đen trước mặt.

Vào khoảnh khắc sắp ngất đi, hắn nghe thấy giọng Đoan Minh Sùng vang vọng bên tai.

"Tuế Vong Quy!"

- --

Cre: 冻冻

Mời một ly tà tữa.:3