Thèm Khát Người

Chương 2

Edit:Hương

Tiểu Vũ và tôi thật sự không giống nhau, lúc tôi học lớp một bài tập về nhà của tôi luôn chỉ làm được một nửa, nhận xét của giáo viên luôn là cổ vũ, khuyến khích, tiếp tục cố gắng, lời nhận xét của em ấy đều bằng bút đỏ, nhận xét cũng đều là rất hay, rất tốt. Đôi khi nhìn thấy vào sách bài tập của em ấy và nhìn vào bài tập của mình, tôi lại cảm thấy xấu hổ.

Ba tôi không bao giờ so sánh tôi với Tiểu Vũ, theo bản năng bản thân tôi luôn so sánh. Khi thấy Tiểu Vũ ưu tú như vậy, tôi sẽ rất tự hào, nhưng vừa nghĩ đến bản thân mình tôi lại có chút buồn.

Tiểu Vũ không có phản ứng gì đối với chuyện này, những lời khen ngợi, yêu thích, hình như em ấy đều không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy nhưng lười để ý, em ấy luôn có suy nghĩ và chuyện mình muốn làm, ví dụ như trồng hoa, nghiên cứu côn trùng, tháo rời đồ vật, sở thích của em ấy hoàn toàn khác với tôi, ba tôi nói tôi so với em ấy bớt lo hơn rất nhiều, em ấy rất thích phá nhà.

Điều khiển từ xa của nhà tôi, điện thoại di động cũ của ba tôi, hộp công cụ của ông ấy, tất cả đều là đồ chơi của Tiểu Vũ

"Có lẽ trước đây đã mua những đồ chơi kia cho nó. "Trong giọng nói của ba tôi có chút hối hận.

Dẫn đến khả năng thực hành của Tiểu Vũ rất mạnh mẽ, thích nghiên cứu.

Tôi suy nghĩ cẩn thận về bản thân mình, tôi không có đồ chơi, hồi nhỏ tôi có Tiểu Vũ, nhưng tôi lớn rồi, đồ chơi Tiểu Vũ của tôi cũng đã lớn lên, em ấy có khả năng tư duy độc lập và sở thích của riêng mình, sẽ không khóc tìm tôi đòi ôm. Nghĩ tới đây tôi còn có chút buồn, nhưng nhìn thấy Tiểu Vũ lớn lên, lại có chút vui vẻ.

Khi Tiểu Vũ học lớp năm tôi học lớp tám, khu vực nhà chúng tôi không có trường sơ trung, nhìn khoảng cách trên ảnh chụp, trường sơ trung tôi muốn học cách nhà rất xa, nhưng trường sơ trung là trường nội trú. Mỗi lần nghĩ rằng tôi có một tuần không thể nhìn thấy Tiểu Vũ, tôi rất buồn, vì vậy khi đó tôi đặc biệt thích chơi với em tôi. Chỉ là Tiểu Vũ thật sự lớn rồi, không muốn chơi những trò chơi vỗ nhịp ấu trĩ hay một hai ba người gỗ với tôi nữa, em ấy luôn có lệ hai cái với tôi, hoặc đơn giản là từ chối tôi, sau đó tự mình đi chơi. Tôi chỉ có thể ở một mình nhìn vào bóng lưng của em ấy.

Ba tôi nói với tôi Tiểu Vũ đã lớn rồi, không cần phải đặt trọng tâm trên người Tiểu Vũ, tương lai Tiểu Vũ sẽ có bạn bè của riêng mình, vì vậy tôi cũng phải có bạn bè của riêng mình, hãy ra ngoài và chơi với các bạn khác. Nhưng tôi cảm thấy kết bạn với người khác rất khó, đặt trọng tâm lên người Tiểu Vũ đã là thói quen của tôi. Mỗi lần muốn ra ngoài chơi tôi đều chăm sóc Tiểu Vũ, sau đó tôi bị phong ấn vào công này, trong trái tim tôi, Tiểu Vũ là em trai tôi, cũng là bạn tốt nhất của tôi.

Tôi không yêu cầu nhất định em ấy phải chơi với tôi, mỗi ngày nhìn thấy em tôi nghiêm túc cũng rất tốt. Sau đó tôi phát hiện em ấy thực sự là một đứa trẻ rất chuyên chú và bướng bỉnh, hoặc cực đoan, nếu em ấy muốn làm rõ cấu tạo của một thứ gì đó, em ấy sẽ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tôi gọi em ấy em ấy cũng không nghe thấy, không hiểu thì sẽ không ăn, không ngủ, ai nói cũng vô dụng, dù tôi có giục em ấy cũng vô dụng, nhưng em ấy sẽ không cãi vã hay phàn nàn về tôi, chỉ có thể khóa cửa phòng ngủ, chờ cho đến khi mình hiểu thì tự mình đi ra.

Ba tôi thấy Tiểu Vũ không sợ tôi, ông đi gọi, sau đó mặt xám mày tro trở về, cười nói hai chúng tôi ăn trước. Ông ấy từ bỏ việc thay đổi Tiểu Vũ, bởi vì ông ấy không thể thay đổi, ông ấy sẽ không chỉ trích chúng tôi, càng không đánh chúng tôi, ông ấy quá dịu dàng.

Tôi giống ba tôi, Tiểu Vũ giống mẹ tôi.

Mẹ tôi là một người rất mạnh mẽ, tôi cảm thấy tương lai Tiểu Vũ cũng vậy, thậm chí còn hơn bà.

Ngày qua ngày, tôi nhìn tóc Tiểu Vũ dài ra, cao hơn, gầy hơn, quần áo quá nhỏ không thể mặc, vì vậy tôi tìm ba tôi xin tiền mua cho em ấy vài bộ quần áo trước khi lên sơ trung. Tiểu Vũ không thích đi dạo phố, tôi cũng không gọi em ấy, mua về tôi bảo em ấy thử một lần, nếu không vừa còn có thể đổi, em ấy bị tôi ngắt lời hết lần này đến lần khác cảm thấy phiền: "Anh có thể im lặng một chút được không? ”

Tôi chỉ có thể đặt quần áo trên giường và cẩn thận đi ra ngoài một.

Buổi tối gọi tôi gọi em ấy ăn cơm, tôi thấy quần áo bị em ấy nhét lung tung vào tủ quần áo, còn chưa tháo tag, tôi dám khẳng định em ấy ngay cả thử cũng không thử. Tôi muốn nói với em ấy nếu bây giờ không thử quần áo, đến lúc đó quần áo không vừa chỉ có thể để cho ba mang đi đổi.Do dự nhiều lần, tôi chọc chọc lưng em ấy, em ấy xoay lại, vô lực gục xuống: "Anh, anh có thể đừng làm phiền em được không? ”

Tôi vừa mở miệng lập tức quên mất mình muốn nói gì, chỉ có thể cười: "Được rồi, xin lỗi." ”

Để tránh làm ồn đến Tiểu Vũ, ngày tôi đi đặc biệt thừa dịp lúc em ấy không ở nhà mà thu dọn đồ đạc. Ba tôi nói tôi tìm em ấy nói chuyện,tôi lắc đầu nói quên đi. Tiểu Vũ rất sợ bị người khác ầm ĩ lầm phiền. Ba tôi rất có kinh nghiệm, cũng nói được rồi.

Chỉ mất bốn mươi phút ngồi xe để đến trường, tôi ngồi trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết thành quả nghiên cứu của Tiểu Vũ như thế nào rồi. Ba tôi rất lo lắng lúc tôi đi, tôi nói với ông ấy Tiểu Vũ đã lớn rồi, không dính tôi như trước kia, “ ba nói với em ấy con đi học là được” .

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã tự mình làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện của Tiểu Vũ, cho nên có đôi khi tôi không cảm thấy năng lực hành động của tôi kém hơn so với Tiểu Vũ, tôi thật sự không thông minh bằng em ấy. Nhưng chỉ số thông minh này ai có thể quy định được, lúc tôi kéo vali lên lầu đã nghĩ, nếu ông trời sinh ra tôi thông minh một chút thì tốt rồi, thông minh như Tiểu Vũ, có lẽ tôi có thể lý giải nguyên nhân em ấy luôn đắm chìm trong thế giới của mình, sẽ có chung sở thích với em ấy. Vì vậy, chúng tôi có thể đắm mình trong một thế giới, không phải như bây giờ, chỉ có mình tôi.

Nếu Tiểu Vũ gặp một người có chung suy nghĩ với em ấy, họ chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Tôi có một chút chua xót mà nghĩ, khi nào tôi mới có thể gặp được một người bạn tốt của tôi?

Đến ký túc xá, một số giường đã được trải nệm. Tôi đứng ở cửa nhìn chung quanh, thấy có tám chiếc giường, hai chàng trai đang tranh cãi kịch liệt, thấy tôi đến, bọn họn họ nhìn tôi rồi lại tiếp tục cãi nhau.

Một người tóc cạo một tấc, một người để tóc, đầu cạo một tấc nói: "Đào Dã tôi chướng mắt cậu lâu lắm rồi!" ”

Tóc để mái nói: "Ngu ngốc,cậu cho rằng tôi vừa mắt cậu chắc?! ”

Tôi thấy bọn họ không có thời gian để ý tới tôi, tìm cái giường bên trong cùng, tự mình trải giường.

Tiếng cãi vã của họ hạ xuống, cạo đầu hỏi tôi: "Này, có mình cậu thôi à?" ”

Tôi gật đầu, hắn trợn tròn mắt, đôi giày thể thao dưới chân lấp lánh: "Ba mẹ cậu không đến à? ”

Tôi cười: "Tôi có thể tự mình đến mà." ”

Nam sinh đầu cạo đánh giá tôi, vẻ mặt kỳ quái: " Cậu là cô nhi. ”

Tôi sửng sốt, còn chưa nói gì, Đào Dã đã đạp hắn ta một cước: "Sở Lan cậu có bệnh không? ”

"Mẹ nó. "Sở Lan tức giận, cũng đạp hắn, hai người rất nhanh đã lao vào đánh nhau, tôi vội vàng đi qua ngăn lại: "Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh một chút. ”

Ánh mắt Đào Dã tàn nhẫn, nắm lấy cánh tay Sở Lan, mắng: "Thật sự mẹ nó có bệnh, tự cạo trọc đầu, như chó điên bắt được ai cũng cắn, cút mẹ con nó đi. ”

Sở Lan bị hắn mắng mặt đỏ tai hồng: "Cậu lại mắng tôi! Tôi đánh chết cậu, cậu có tin hay không! ”

Đào Dã còn chưa cao bằng Sở Lan, đẩy tôi ra, nhấc chân đạp vào bụng Sở Lan, đè hắn xuống đất, cười lạnh: "Đánh, cậu đánh đi, cậu có đứng lên được không, phế vật. ”

Sở Lan bị hắn đè không dậy nổi, tôi kéo Đào Dã: "Đào Dã, Đào Dã, mau buông hắn ra, giáo viên sắp tới. ”

"Tôi sợ hắn? "Đào Dã vuốt tóc, lộ ra cái trán trơn bóng, buông lỏng kìm kẹp với Sở Lan, trừng mắt nhìn hắn mắng: "Thằng đần, nếu tao còn thấy mày dở trò hèn hạ, tao đạp mày thành từng mảnh, đồ phá hoại, cút! ”

Sở Lan xoa xoa cánh tay, ôm bụng, nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài.

Tôi lo lắng nhìn cậu ấy, muốn đi ra ngoài để đuổi theo cậu ấy, Đào Dã nắm lấy cánh tay của tôi, sờ chỗ chảy máu mũi, hai mắt sáng lên: "Cậu tên gì?" ”

Tôi vội vàng lấy giấy đưa cho cậu ấy: "Trần Vụ. ”

“Trần Vụ.” Hắn tùy tiện bịt mũi: "Sương sớm, sương sớm buổi sáng, tên hay, tên tôi là Đào Dã, Đào Dã trong bồi dưỡng tình cảm. ”

Tôi vẫn lo lắng cho Sở Lan: "Hắn báo với giáo viên thì làm sao bây giờ? ”

Đào Dã cười lạnh một tiếng: "Ha ha ha ha, báo thì báo, tôi sợ hắn báo chắc? Nó là một đứa ngốc, không đánh thì không thành thật. ”

Tôi nói tôi muốn đi tìm hắn, Đào Dã không cho tôi đi, nói hai người bọn họ còn nhỏ, Sở Lan là do trong nhà chiều hư, không trị hắn, hắn sẽ gây ầm ĩ làm cậu khó chịu.

Sau đó lại có nam sinh lục tục tới, tôi thậm chí còn không thể nhớ rõ tên của họ, cũng không đi theo góp vui, nhưng Sở Lan vẫn không trở về, tôi rất lo lắng, Đào Dã nói hắn không có việc gì, không biết hắn đang vẽ vòng tròn nguyền rủa ở đâu.

Vào buổi tối, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên tới tìm tôi, hỏi tôi có phải em trai tôi tên Trần Vũ không. Tôi gật đầu, thầy nghiêm túc nói: "Đi với thầy." ”

Tôi cảm thấy khó chịu và lo lắng đi với thầy chủ nhiệm. Giáo viên dẫn tôi xuống cầu thang, ra khỏi ký túc xá, đi về phía cổng trường, chưa đến tôi đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên ngoài cổng trường.

"Tiểu Vũ?! "Tôi cực kỳ khϊếp sợ, vội vàng chạy tới, dáng người em ấy nhỏ gầy, đứng ở ngoài cửa sắt, chỉ mặc một cái áo sơ mi rất mỏng, là tôi mua cho em ấy, muốn em ấy mặc ở nhà hoặc qua một thời gian trời nóng lại mặc, nhưng bây giờ em ấy lại mặc nó, đứng trong đêm dưới mười độ, lạnh đến phát run, vừa nhìn thấy tôi đã đỏ hốc mắt.

Tôi sốt ruột muốn chết, giáo viên chủ nhiệm và bảo vệ nói gì đó, cửa sắt mở ra, Tiểu Vũ nhào vào lòng tôi, mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh trai, tôi sờ cái trán lạnh lẽo của em ấy, ôm chặt lấy em ấy: "Sao em lại tới đây? Ai bảo em đến đây? Ba đâu? ”

Tiểu Vũ nắm lấy quần áo của tôi, không nói lời nào, tôi vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng nhiều hơn là không thể làm gì được. Giáo viên chủ nhiệm nói gọi cho ba tôi, tôi gật đầu, Tiểu Vũ lại nắm lấy quần áo của tôi chặt hơn, nhỏ giọng khóc bên tai tôi: "Về nhà, anh ơi, về nhà." ”

"Tiểu Vũ. "Tôi hơi buông em ấy ra, em ấy điên cuồng bám lấy tôi, vừa gấp vừa tức, nước mắt thấm ướt quần áo của tôi, cũng không nói lời nào, kìm nén tiếng khóc, chỉ cố chấp .

Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng, khó hiểu: "Có phải em ấy chịu ủy khuất gì không? Gia đình em đã đánh em ấy à? Hay ai bắt nạt em ấy? ”

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, với cái đầu hói một vùng nhỏ, cái bụng tròn trịa, rất thân thiện và tốt bụng. Tôi mỉm cười với thầy, lắc đầu và không nói gì. Tôi không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói Tiểu Vũ không thể rời khỏi tôi?

Tôi vuốt đầu Tiểu Vũ thở dài, em ấy khóc mệt rồi, dựa vào bả vai tôi ngủ thϊếp đi, nhưng vẫn nức nở, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi, sống chết không chịu buông.

Qua hơn hai mươi phút, ba tôi hớt hải chạy tới, mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy hai chúng tôi mới thở dài một hơi. Chủ nhiệm lớp kể đại khái chuyện đã xảy ra cho cậu nghe, gần chín giờ tối, Tiểu Vũ đứng ở cổng trường, chỉ có một mình em ấy, đứng mãi ngoài cổng không đi, bảo vệ thấy không bình thường, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cậu tên là Trần Vũ, tìm anh trai Trần Vụ, ngoài ra hỏi cái gì cũng không nói. Bảo vệ rất có ấn tượng, bởi vì cả buổi chiều tôi không có ba mẹ đi cùng, xách vali, ông ấy để ý đến huy hiệu đồng phục của tôi, lớp 8, Trần Vụ. Sau đó, ông gọi cho giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, giáo viên chủ nhiệm đến gặp tôi để xác minh, và gọi cho ba tôi.

Ba tôi vừa xin lỗi vừa cảm ơn giáo viên chủ nhiệm, vừa xin lỗi vừa cảm ơn bảo vệ, nói buổi tối còn làm phiền bọn họ, giáo viên chủ nhiệm nói với ba tôi như một kiểu soi xét, ông ấy hỏi ba tôi sao lại để đứa nhỏ như vậy chạy đến đây một mình? Ba tôi xấu hổ cười, nói là lỗi của ông, là lỗi của ông, càng nói càng làm cho người ta nghi ngờ ông.

Tôi nói với Tiểu Vũ là ba đến rồi, đã đến lúc về nhà, lần sau không được phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Tiểu Vũ lắc đầu, nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông. Ba tôi lại đây kéo em ấy đi, Tiểu Vũ nắm lấy góc áo của tôi, hét lên gọi anh, ánh mắt ướt sũng nhìn tôi rất đau lòng, tôi không thể ngồi yên, em ấy khóc tôi cũng khó chịu theo, em ấy khóc tôi cũng muốn khóc theo, không khống chế được mà nắm lấy tay em ấy, ôm em ấy vào trong lòng: "Không khóc Tiểu Vũ, không khóc, anh về cùng em. ”

Em ấy nức nở trong lòng tôi, khóc đến run lên, khiến tôi rất đau lòng, lại không thể làm gì được: "Tiểu Vũ, nam tử hán đại trượng phu, sao lại thích khóc như vậy chứ? ”

Nước mắt của Tiểu Vũ cọ vào cổ tôi, em ấy ủy khuất nói: "Anh không cần em nữa. ”

Tôi sửng sốt: " Không có. ”

Ba tôi thấy hai chúng tôi như vậy, cũng không có biện pháp nào khác, trao đổi với giáo viên chủ nhiệm. Tôi nhéo nhéo tay Tiểu Vũ: "Không phải anh không cần em. ”

Nhưng em ấy không tin, cũng không nghe, không để ý tới tôi, cũng không nói lời nào.

Thật sự là rất bướng bỉnh.

Giáo viên chủ nhiệm cho tôi một tờ giấy xin nghỉ phép, trước khi đi còn dặn dò tôi, nói có bất kỳ chuyện gì thì nói với ông ấy, đừng sợ, ông ấy có thể giúp chúng tôi. Tôi gật đầu và nói cảm ơn. Tôi không biết những lời này có ý gì, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ấy coi ba tôi là người xấu sẽ bắt nạt chúng tôi.

Trên xe, tôi hỏi Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, làm sao em tìm được anh trai ở trường?" ”

Tiểu Vũ dựa vào tôi trầm mặc, không có ý trả lời.

"Nó xem điện thoại của ba. "Ba tôi mệt mỏi không chịu nổi: "Ba còn tưởng nó đang nghiên cứu gì đó, ai ngờ nó lại lấy trộm mười tệ của ba, chắc là đi taxi. ”

Tôi dở khóc dở cười, véo vành tai em ấy, nhìn sườn mặt em: "Sao em lại to gan như vậy? Lục lọi đồ của người khác khi không có sự cho phép, còn trộm đồ, đây đều là không đúng, biết không? ”

Em ấy vẫn phớt lờ tôi.

Về đến nhà, tôi rửa mặt xong thấy trên giường đặt quần áo tôi mua cho Tiểu Vũ, gấp gọn gàng. Tiểu Vũ từ phía sau ôm lấy tôi, rầu rĩ gọi tôi: "Anh ơi. ”

Tôi hoàn hồn lại và quay lại nhìn em ấy, em ấy cúi đầu: "Em xin lỗi." ”

Có phải em ấy nghĩ tôi giận vì mấy bộ quần áo không? Tôi xoa đầu em ấy: "Anh không giận em đâu." ”

Nhưng em ấy vẫn không vui.

Tôi kéo em ấy lên giường, em ấy gối lên cánh tay tôi và ôm lấy tôi: "Anh ơi. ”

"Có chuyện gì vậy. "Tôi xoa xoa đầu nhỏ của em ấy: "Anh trai phải đi học, Tiểu Vũ cũng phải đi học. ”

Em nhìn chằm chằm vào tôi và thì thầm: "Ba nói rằng anh sẽ không về nữa." ”

Tôi cau mày: "Không, chủ nhật anh lên lớp, chiều thứ Sáu anh sẽ về mỗi tuần một lần." ”

"Không. " em ấy nắm lấy quần áo của tôi: "Ngày nào anh cũng phải về."

Tôi bất lực: "Tiểu Vũ ..."

"Em muốn anh ngày nào cũng về." Em ấy ôm lấy tôi, lại muốn khóc: "Anh, anh..."

"Được được được." Tôi sợ em ấy khóc nữa, vội vàng đồng ý: "Trở về, anh trai mỗi ngày đều về..."

Lời nói ra khỏi miệng tôi liền hối hận, nhưng nhìn Tiểu Vũ cười vui vẻ, tôi cũng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau tôi tìm ba tôi để thương lượng, ba tôi nói sẽ xin giấy phép đi lại nhưng thời gian ngủ sẽ ít hơn, hỏi tôi có được không. Tôi nói không có gì, chỉ cần Tiểu Vũ bình an là tốt rồi.

Lại nói, trước kia lúc tôi chăm sóc Tiểu Vũ cũng chưa từng ngủ ngon, cho nên cũng không có thói quen ngủ nướng.

Ba tôi vỗ vai tôi: "Học ngoại trú rất phiền phức, mỗi ngày tan học trời mưa tuyết rơi con phải làm sao đây?" ”

"Không sao đâu ạ, chờ em ấy lớn thêm chút nữa sẽ không dính con nữa đâu. "Tôi nói.

Ba tôi thở dài nói tôi là một người anh tốt.

Tiểu Vũ là em trai tôi, tất nhiên tôi sẽ đối xử tốt với em ấy.

Khi Tiểu Vũ bảy tuổi hỏi tôi tại sao chúng tôi chưa bao giờ gặp mẹ, tôi không muốn nói với em ấy vì ba mẹ ly hôn, cũng không muốn nói vì mẹ nɠɵạı ŧìиɧ nên không cần chúng tôi, tôi liền nói với em ấy rằng bởi vì anh có một người em trai, em có một người anh trai.

Tiểu Vũ nói rằng có người có anh trai và mẹ, tôi nói vì họ may mắn hơn chúng tôi một chút, nhưng chúng tôi cũng may mắn.

Từ may mắn là tôi nghe được từ điện thoại của ba tôi, dì tôi và ông nói, may mắn là hai chúng tôi đã bị mẹ tôi bỏ lại cho ba tôi, nếu để cô ấy mang đi, không biết đã bị cha dượng ngược đãi thành cái dạng gì, vì vậy chúng tôi may mắn, tôi cảm thấy như vậy, cũng nói với Tiểu Vũ như vậy.

Vì vậy, em ấy bám lấy tôi, tôi nghĩ rất có thể là khi em ấy còn bé đã nhầm lẫn khái niệm giữa tôi và mẹ. Như dì hàng xóm nói, tôi là cảm giác an toàn của em ấy, em ấy không sợ hãi khi tôi ở bên cạnh và cảm thấy an toàn, nếu tôi không có ở đây, em ấy sẽ có ý nghĩ bị bỏ rơi, cảm thấy mình đang ở trong một tình huống nguy hiểm.

Làm thế nào con người có thể không sợ hãi trong tình huống nguy hiểm, tôi nghĩ, vì vậy đây là hợp lý.

Tuy nói như vậy, ba tôi phải nhìn thấy trong sự cực đoan và cố chấp trong tính cácg của Tiểu Vũ, đưa ra lời khuyên và hướng dẫn đúng đắn cho em ấy, nhưng ông ấy không làm vậy. Cách giáo dục của ông là, chỉ cần có thể thuận lợi lớn lên là được, cho nên Tiểu Vũ muốn cái gì thì cho cái đó, tôi cưng chiều em ấy muốn cái gì đều cho thứ đấy, nhưng chúng tôi đều xem nhẹ điều đó.

Tiểu Vũ rất thông minh.

Tôi dung túng cho em ấy, ba tôi dung túng cho em ấy, em ấy biểu hiện khát vọng đối với tôi, ba tôi đẩy tôi về phía em ấy. Em ấy cần phải phát triển, chúng tôi cung cấp cho em ấy chất dinh dưỡng, em là một bông hoa đẹp, chúng tôi cung cấp nước cho em ấy, nhưng nụ hoa nhỏ của mình nằm trong một con quỷ nhỏ, chúng tôi ngày càng tham lam nuôi dưỡng nó, cho đến khi hoa nở, phát triển thành một bông hồng đẹp nhưng đầy gai và độc.

Tôi và ba tôi sẽ không có quyền chủ động và ưu thế, đó là khi em ấy còn nhỏ lớn lên càng như vậy. Ba tôi là một người ba hèn nhát, tôi là một người anh trai hèn nhát, điều đó khiến em ấy dễ dàng xử lý chúng tôi.

Trong thế giới này, người tôi yêu nhất là em trai tôi.

Nhưng người tôi sợ nhất cũng là Trần Vũ.