Chương 1
Tôi có một người em trai và tôi rất thích em ấy. Đáng tiếc em ấy sinh ra không được bao lâu, ba mẹ chúng tôi ly hôn, nguyên nhân ly hôn là do mẹ tôi nɠɵạı ŧìиɧ. Bà ấy đi rất dứt khoát, ném tôi và em trai tôi cho ba tôi.
Ba tôi là một người đàn ông rất thành thật và đần độn, luôn khúm núm và hành động như một người tốt. Tôi rất đau lòng ông ấy, bởi vì ông ấy ngay cả mua say cũng lén lút, dẫn đến dưới bàn trà luôn có chai rượu và tàn thuốc lá nằm ngổn ngang, ông ấy luôn cất giấu chúng trong cơn hoảng loạn.
Tôi biết mình không thể dựa vào ông ấy, vì vậy tôi chăm sóc em trai tôi.
Tên em ấy là Trần Vũ, tôi gọi em ấy là Tiểu Vũ.
Lúc ba mẹ tôi ly hôn em ấy mới hai tuổi, cai sữa chưa được bao lâu, đi không vững, lúc nào cũng ngã, ngã chỉ biết giãy giụa bò dậy khóc, ấp úng đưa tay muốn ôm.
Tôi chỉ lớn hơn em ấy 3 tuổi.
Ba tôi thức khuya dậy sớm, bận rộn không thể lo lắng cho chúng tôi, tôi không thể yêu cầu ông ấy giúp đỡ, chỉ có thể hỏi dì hàng xóm, dì nói rằng trẻ con hay ngã thì phải mua một cái gối ôm nhỏ đặt phía sau để bảo vệ đầu, vì đầu không thể bị đập sẽ khiến đầu óc đứa trẻ trở nên ngốc nghếch.
Mặc dù Tiểu Vũ không thể nói, tôi không nghĩ rằng em ngốc. Tôi hỏi có thể lấy gối ôm nhỏ ở đâu, dì nói có thể mua trên mạng, những cái ở cửa hàng đồ trẻ em rất đắt, nhà dì ấy tự khâu. Tôi không biết sử dụng Internet, trong túi tôi có rất ít tiền, tôi sẽ tự khâu, nhưng tôi không có thời gian.
Tiểu Vũ thích sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, còn đặc biệt thích ra ngoài chơi, tôi ở nhà cả ngày sẽ dẫn em ấy đi.
Ông bà tôi đã qua đời, bà ngoại và chúng tôi đã cắt đứt liên lạc, không ai có thể giúp chúng tôi, tôi biết ba tôi rất áp lực, vì vậy tôi cố gắng hiểu.
Tã rất đắt nên ba tôi xé tấm ga trải giường cũ trước kia làm tã, mỗi lần Tiểu Vũ đi tiểu xong tôi đều phải giặt cho em ấy, có đôi khi em ấy bốc mùi hôi thối, tôi sẽ vừa giặt vừa khóc. Tiểu Vũ sẽ bò tới nhìn tôi một cách ngu ngơ, nghiêng đầu quan sát tôi, giống như suy nghĩ xem tôi đang làm gì.
Hầu hết các bữa ăn của Tiểu Vũ đều do tôi nấu, nhưng tôi chỉ biết nấu cháo trắng. Có khi mua một gói rau ép hai đồng, cắt thành từng miếng nhỏ cho vào cháo, có khi tôi mua một cái xúc xích giăm bông rẻ nhất, cắt nhỏ cho em ấy ăn.
Ban ngày thì chơi cùng em ấy, ban đêm thì dỗ em ấy ngủ. Ban đầu tôi không biết lót tã, em ấy sẽ tiểu ra giường, ướt sũng, tôi thật sự rất mệt không dậy nổi, Tiểu Vũ dùng bàn tay nhỏ bé vỗ mặt tôi, tôi chỉ có thể đứng lên thay ga trải giường, rồi ôm em ấy ngủ.
Tiểu Vũ còn quá nhỏ, em ấy luôn đòi tìm mẹ. Em ấy luôn túm lấy áo tôi để tím vú của mẹ, nhưng tôi không có, vì thế tôi đưa tay cho em ấy. Em ấy tìm không thấy sẽ khóc, tê tâm liệt phế, mặt đỏ bừng, tôi không có cách nào, không dỗ được em ấy, chỉ có thể ôm em ấy vào trong ngực, chậm rãi vỗ lưng cho em ấy.
Chờ Tiểu Vũ ngủ, tôi lặng lẽ xuống giường, đèn cũng không dám bật quá sáng, bắt đầu học khâu đồ.
Tôi đã thấy gối ôm của dì hàng xóm, trông rất đẹp, rất mềm mại. Nhưng tôi không tìm được một miếng vải đẹp, chỉ có thể cắt một góc của ga trải giường, lấy trộm một ít bông trong gối của ba, cẩn thận khâu các đường may.
Tiểu Vũ ngủ rất nông, như một chú cún nhỏ, có một chút động tĩnh cũng không được. Có một lần tôi thật sự quá mệt mỏi, lúc ngủ gật đập đầu lên bàn và phát ra âm thanh rất lớn khiến Tiểu Vũ tỉnh giấc. Em ấy không thể tìm thấy tôi và bắt đầu khóc, tôi vội vã đến dỗ dành em ấy, quá lo lắng tay còn bị kim đâm chảy máu.
Cuối cùng dì may quai gối giúp tôi. Tôi đeo gối cho Tiểu Vũ, em ấy vứt đi, đeo, em ấy vứt đi, tôi nghiêm khắc chỉ trích em ấy, nhưng em ấy không hiểu, chỉ khóc oa oa. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và không muốn quan tâm đến em ấy nữa, em ấy rất thông minh, biết tôi tức giận, lại bò đến ôm lấy bắp chân của tôi.
Tôi thấy em ấy khóc trong lòng cũng khó chịu, em ấy khóc to tôi nhỏ giọng khóc, cuối cùng ôm em ấy vào lòng để dỗ dành, em ấy ngồi trên đùi tôi, ọp ẹp cười, mắt và mũi đều đỏ, tôi cảm thấy rất buồn, nhỏ giọng xin lỗi em ấy, kết quả là em ấy tè ra quần của tôi.
Sau đó Tiểu Vũ lớn hơn một chút, không muốn ăn cháo như vậy nữa. Tôi chỉ có thể mua thêm một ít bánh bao trắng, để lúc đói em ấy cầm gặm. Em ấy luôn vừa cắn bánh bao vừa lắc cái mông nhỏ. Tôi nhìn em ấy cười em ấy cũng cười theo.
Lớn hơn một chút Tiểu Vũ bắt đầu nói chuyện, nhưng cậu rất nghịch ngợm, không muốn học. Tôi dạy em ấy kêu ba ba, em ấy nói sợ, tôi dạy em ấy nói tốt, em ấy lại nói đi tiểu, dạy như thế nào cũng không thể học được, học như thế nào cũng nói không đúng, dẫn đến tôi không biết rốt cuộc em ấy nói thật không hay cố ý chơi xấu. Cho đến một ngày, ba tôi được nghỉ phép, ông chỉ vào tôi rồi nhìn Tiểu Vũ nói, "Gọi anh trai." Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, như đang ghép từ anh trai lại, sau đó mở miệng, nói với giọng trẻ con non nớt.
"Anh ơi. ”
Tôi gần như đã khóc.
Không thể ra ngoài chơi, giặt giũ và nấu ăn mỗi ngày, không có thời gian riêng tư của mình, chạy theo một đứa trẻ từ đầu đến cuối. Nhưng khi em ấy gọi tôi, tất cả những đau khổ đều đáng giá.
Sau khi Tiểu Vũ biết gọi tôi, mỗi ngày đều gọi tôi, từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, anh đến anh đi, anh dài anh ngắn, nghe em ấy gọi anh trong một thời gian dài tôi như bị thôi miên, ở trên đường cái nghe thấy có người gọi anh, đều theo bản năng muốn đáp lại.
Tất cả mọi người đều nói Tiểu Vũ thân với tôi, em ấy rất thân với tôi, luôn dính lấy tôi. Nhưng tôi có thể không đi học mẫu giáo, nhưng tôi không thể không đi học. Tôi không có cách nào giống như trước đây mỗi ngày ở bên em ấy, Tiểu Vũ rất buồn. Lần đầu tiên tôi đi học, em ấy khóc đuổi theo tôi, ai dỗ cũng vô dụng, em ấy cứ vùng ra khỏi tay ba tôi, ba tôi vừa đặt em ấy xuống, em ấy lại khóc lóc té ngã rồi chạy đến ôm tôi.
Ba tôi lắc đầu thở dài, nói lúc cai sữa cũng không kháng cự như vậy.
Tôi ôm Tiểu Vũ giải thích cho em ấy, em ấy không ngừng khóc vùi mặt vào trong ngực tôi, nắm chặt lấy quần áo của tôi, không ngừng gọi anh trai anh trai, cái gì cũng nghe không. Ba tôi nhất quyết muốn ôm em ấy đi, Tiểu Vũ không ngừng giãy giụa, ba tôi giữ không chắc làm em ấy rơi xuống đất, tôi vội vàng ôm lấy em ấy, trên đầu Tiểu Vũ nhanh chóng nổi lên một cục u, khóc đến thở không nổi, giọng khàn đi, giống như hoàn toàn suy sụp, cào lên mặt tôi mấy cái, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc tôi, dùng sức cụng vào lòng tôi.
"Ba xin nghỉ cho con đi. "Tôi tức giận mà nói.
Ba tôi gãi đầu: "Ôi, nó khóc xong là không sao đâu." ”
"Ai bảo ba làm ngã em ấy. "Tôi nhịn không được oán giận ba tôi, sau đó nghĩ ông ấy cũng không cố ý, rồi ôm Tiểu Vũ trở về phòng ngủ.
Vừa trở lại phòng ngủ, tiếng khóc của Tiểu Vũ đã nhỏ đi rất nhiều, em cảnh giác hoài nghi nhìn tôi, tôi lau đi nước mắt trên mặt em rồi ôm em xoay vòng tròn, chỉ chốc lát sau, em lại cười khanh khách, nhưng tôi vẫn đau lòng em ấy, hôn lên trán em ấy, bàn tay nhỏ bé của em ấy sờ sờ trán mình, cũng tiến lại gần hôn tôi, tôi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, lại hôn lên trán em ấy, em ấy cười càng vui vẻ, hôn mũi tôi, cuối cùng hôn đến miệng tôi.
Tôi hơi sủng sốt, em ấy không hiểu nhìn tôi, tự mình đem trán cọ lên miệng tôi, tôi bị sự đáng yêu của em ấy làm cho không biết phải làm sao, liền hôn em ấy.
Tiểu Vũ sợ tôi lại bỏ rơi em ấy nên nắm chặt tóc tôi, tôi mệt mỏi ôm em ấy, muốn đặt em xuống, vừa định xoay người em ấy lại khóc, cuối cùng tôi chỉ có thể nằm tren giường với em ấy. Cuối cùng chúng tôi đã ngủ một giấc. Khi tôi tỉnh lại, Tiểu Vũ đã tỉnh, em ấy lắc đầu nhìn tôi, rất vui vẻ, tôi ngẩng đầu lên phát hiện trời đã tối bên ngoài. Tôi bất đắc dĩ, xuống giường mở cửa, Tiểu Vũ không đuổi theo tôi, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Dì hàng xóm từng nói, trẻ con ba tuổi mới lớn, có nghĩa là ba tuổi đứa nhỏ sẽ như thế nào, lớn lên sẽ như thế nào, đứa trẻ ba tuổi đã biết rất nhiều chuyện, nó có thể nghe hiểu, xem hiểu, biết, là thời điểm nhận biết mọi chuyện, có thể nhìn dễ dàng nhìn ra manh mối.
Tại sao Tiểu Vũ không đuổi theo tôi? Tôi nghĩ, có lẽ em ấy bây giờ trời đã tối tôi không thể ra ngoài. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì Tiểu Vũ là một đứa trẻ rất thông minh.
Nhưng đây không phải giải pháp lâu dài, hôm nay tôi không đi học thì ngày mai tôi cũng phải đi. Ba tôi cảm thấy như vậy không được, nói với tôi ngày mai nhân lúc Tiểu Vũ không chú ý thì đi nhanh, tôi thấy cũng chỉ có thể như vậy.
Vì vậy, ngày hôm sau tôi thừa dịp Tiểu Vũ và ba tôi đang chơi vui vẻ, chạy nhanh, nhưng vẫn đến trễ một tiết. Giáo viên hỏi tôi có chuyện gì, tôi thành thật trả lời, cô ấy chạm vào đầu tôi nói tôi ngồi vào chỗ.
Trường tiểu học tôi học rất gần nhà chỉ cách một con phố. Các bạn trong lớp đã trở thành bạn bè trong tiết học hôm trước, trong đó có một hàng xóm học cùng trường mẫu giáo với tôi, chỉ có tôi bị cô lập ra, không ai chơi với tôi, tôi cũng không muốn chơi với họ, trong đầu chỉ có Tiểu Vũ, không biết em ấy phát hiện tôi không có ở nhà có khóc không.
Cuối cùng cũng tan học tôi gần như chạy về nhà. Cửa mở, trên sàn có mảnh thủy tinh và đồ sứ vỡ, tôi nhìn kỹ thì có lẽ là bát và ly thủy tinh, trên mặt đất còn có chút máu, phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, tôi vội vàng chạy tới, nhìn thấy ba tôi một tay khó khăn ôm Tiểu Vũ, một tay xử lý vết thương cho mình.
Tôi vội tới ôm Tiểu Vũ, hôn lên đôi mắt sưng lên vì khóc của em ấy, một giây sau em ấy lại bắt đầu khóc, giọng vẫn khàn khàn, xem ra buổi chiều em ấy đã khóc rất nhiều, tôi rất đau lòng. Ba tôi mệt mỏi xoa trán. Tôi vừa dỗ dành Tiểu Vũ, vừa hỏi ông ấy có bị thương nghiêm trọng không, ông ấy lắc đầu, tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, ông nói: "Nó vỗ đang chơi rất vui, nhưng con vừa đi không lâu nó phát hiện không thấy con đâu, chạy khắp nhà để tìm, ba nghỉ ngơi trên ghế sofa, sau đó nó chạy vào bếp, ném đồ xuống đất, ba chạy vào xem nó lại chạy ra, ném hết tất cả ly và bát trên bàn trà, trời ơi. ”
Vẻ mặt của ba tôi muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói.
Ngay cả khi ông ở nhà, ông sẽ không nói bất cứ điều gì để thể hiện ý kiến của nhận xét của mình.
Tôi cũng không làm khó ông ấy, ôm Tiểu Vũ về phòng ngủ.
"Sao em lại hư như vậy?" tôi đặt em ấy lên giường, khoanh tay nhìn em ấy, trên lông mi thật dài của em ấy vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, nhìn rất đáng thương, bĩu môi chìa tay ra, giọng khàn khàn, cực kỳ ủy khuất gọi: "Anh, anh, ôm, ôm..."
Trời ơi. Tôi lên giường ôm em ấy, em ấy nhào vào lòng tôi, tôi nhéo lỗ tai em ấy và nói: "Không cho phép nghịch như vậy thêm lần nào nữa, có biết không.” Em ấy rầm rì, căn bản không nghe, túm cổ áo của tôi rồi hôn lên miệng tôi, như bảo tôi không được bày ra khuôn mặt tức giận với em ấy. Tôi bị em ấy hôn không biết phải làm sao, đành thỏa hiệp.
Quên đi, tôi nghĩ, lớn lên là tốt rồi.
Ba tôi chỉ có hai ngày nghỉ ngơi. Ông ấy muốn đi làm, tôi muốn đi học, chúng tôi không có cách nào ở bên cạnh Tiểu Vũ, ba tôi chỉ có thể đi tìm chị Nguyệt. Tiểu Vũ rất bài xích với người xa lạ, khóc làm cho tim tôi run lên, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, nhưng tôi không thể làm gì được, tôi chỉ có thể thuyết phục bản thân mình, an ủi chính mình, sau đó dỗ dành em ấy, mặc cho em ấy cào tôi bị thương, phát tiết tức giận và khổ sở của em ấy.
Sau đó Tiểu Vũ phát hiện tôi không giúp em ấy, cảm thấy tôi cũng bỏ lại em ấy, bắt đầu từ chối tiếp xúc gần gũi của tôi, tôi đưa tay ra, em ấy nghiến răng, giống như một con thú bị thương, nước mắt trong hốc mắt như thủy tinh vỡ, đâm vào trái tim tôi. Tôi gọi tên em ấy, em ấy cũng không để ý tới tôi, em ấy vốn cứng đầu, không dễ nói chuyện, hiện tại càng yên tĩnh.
Dì hàng xóm nói rằng đứa trẻ trong khoảng thời gian này sẽ có ác cảm, bởi vì em ấy có nhận thức rất mơ hồ về tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có thể hiểu đơn giản là ai đối xử tốt với mình ai không tốt với mình, vì vậy em ấy sẽ rất phụ thuộc vào người tốt với mình, em ấy dựa vào tôi, tôi đóng vai trò quan trọng trong thế giới của em ấy, người có thể giải quyết nỗi đau và cho em ấy hạnh phúc, nhưng bây giờ vai trò của tôi bị đảo ngược, trong thế giới của em ấy tôi trở thành người không tốt với em ấy, bởi vì tôi bỏ rơi em ấy, không cứu em ấy.
Sau khi nghe xong tôi rất buồn và tủi thân, dì sờ đầu tôi nói không sao, mỗi đứa nhỏ đều sẽ có giai đoạn này, đó là lý do tại sao có đứa nhỏ sẽ thích được ôm, có bé sẽ dang rộng vòng tay đòi ôm. Nguyên nhân tôi không thích bị người khác ôm là để dành nhiều thời gian cho em ấy, trẻ con không nhớ được nhiều chuyện, giận nhanh mà tha thứ cũng nhanh.
Tiểu Vũ tuy rằng giận tôi, không muốn để ý tới tôi, nhưng mỗi buổi tối còn phải ngủ chung với tôi, cho nên vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ bé của em ấy rất không tình nguyện, bực bội rất đáng yêu. Tôi ôm em ấy, em ấy không kháng cự, nhưng tôi nói chuyện với em ấy, em ấy lại không để ý đến tôi.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại thấy ngón cái của mình quấn một đống sợi len, máu trên ngón cái không lưu thông được biến thành màu tím, khi tôi nhìn lại thì thấy đầu dây bên kia quấn trên tay của Tiểu Vũ. Tôi thấy dở khóc dở cười, em ấy nghĩ trói như vậy thì tôi sẽ không đi học?
Tiểu Vũ ngủ rất say, tôi lặng lẽ cắn đứt, mặc quần áo xong, cầm cặp sách rón rén đi ra ngoài, mới đột nhiên nhớ ra mình chưa làm bài tập.
Bởi vì mỗi khi về nhà tôi đều tìm Tiểu Vũ, vì vậy luôn quên làm bài tập, tôi chỉ có thể chọn không ăn sáng.
Tình trạng như vậy kéo dài một thời gian, tôi trở thành học sinh đứng cuối hàng, hầu hết các kiến thức không biết học ở đâu, các bạn cùng lớp không còn cô lập tôi nữa, tôi cũng đã kết bạn với một người bạn tốt tên là Kim Kim.
Kim Kim nói rằng cậu ấy có một cô em gái, cậu ấy luôn bắt nạt em gái mình, em gái cậu ấy khóc, mẹ cậu ấy sẽ đánh cậu ấy. Tôi ngạc nhiên, sao cậu ấy lại bắt nạt em gái mình? Mỗi lần Tiểu Vũ khóc, tôi còn khó chịu hơn cả em ấy. Tôi nói tôi thích em trai tôi rất nhiều, em ấy tên là Tiểu Vũ, ngày xưa trắng và béo như hạt đậu phộng, rất dễ thương, nhưng bây giờ không giống như vậy.
Kim Kim nói vậy tôi đã tặng em ấy món quà nào chưa, Transformers, Ottoman, thẻ quái vật đã tặng chưa, tôi lắc đầu, cậu ấy cười ha ha, nói rằng tôi không thất sự thích em ấy, nói cậu út của cậu ấy rất thích mình, luôn luôn mua đồ chơi cho cậu ấy.
Tôi và cậu ấy cãi nhau, để thể hiện rằng tôi thích Tiểu Vũ rất nhiều, tôi đến cửa hàng nhỏ để mua những món đồ chơi cậu ấy nói nhưng chúng đều rất đắt, cuối cùng tôi chỉ có thể mua một con gấu nhựa giá một đồng.
Sau khi về nhà tôi đưa cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rất vui vẻ, vừa ôm tôi vừa hôn tôi, còn gọi anh trai. Thấy em ấy vui vẻ tôi cũng vui vẻ, buổi tối khi em ấy ngủ còn đặt con gấu nhỏ ở đầu giường, tôi chạm vào cánh tay của em ấy cảm thấy em ấy lại gầy đi, tôi nhìn kỹ thì thấy cằm em ấy gầy đi, tôi đang nghĩ có phải là cơm không ngon không, lại phát hiện quần của em ấy ngắn một đoạn, em ấy cao lên.
Vì tôi không đi học mẫu giáo, nên ba tôi cũng không cho Tiểu Vũ vào trường mầm non. Mỗi ngày trước khi đi học, Tiểu Vũ đều đang ngủ, lúc trở về thì Tiểu Vũ đang chơi. Ba tôi sợ em ấy chán nên đã mua cho em ấy một khối rubik, xếp gỗ, trò chơi ghép hình là đồ chơi rất bổ não, rất phát triển trí thông minh, nhưng cũng rất nhàm chán. Đấy là do tôi nghĩ vậy , bởi vì tôi phát hiện Tiểu Vũ chơi rất vui vẻ, rất nhập tâm, có đôi khi ngay cả cơm cũng không ăn để nghiên cứu cân nhắc.
Ba tôi rất yên tâm, nói một bộ đồ chơi vài chục tệ, có thể đổi lấy không gian yên bình rất đáng. Đây là lần đầu tiên ông ấy thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, tôi nghi ngờ chuyện Tiểu Vũ ném ly nước và bát đã để lại bóng ma cho ông ấy.
Đây thực sự một điều tốt đối với tôi, bởi vì Tiểu Vũ có đồ chơi của riêng mình sẽ không quấn lấy tôi, đôi khi tôi đi tìm em ấy, em ấy còn lười để ý đến tôi. Vì vậy, tôi có thời gian và năng lượng để làm bài tập về nhà của tôi. Thỉnh thoảng khi tôi đang làm bài tập giật mình quay đầu lại, không biết Tiểu Vũ đã đứng bên cạnh tôi từ khi nào, im lặng nhìn tôi.
Em ấy có vẻ rất quan tâm đến những gì tôi đã viết và sao chép, tôi đưa nó cho em ấy và giải thích với em ấy rằng tôi đang làm bài tập về nhà của mình. Em ấy nhìn vào quyển sách tiếng trung của tôi, nhìn vào các chữ Hán mà tôi đã viết, lấy đi bút trong tay tôi, vẽ lại những từ trong cuốn sách.
Tôi đã bị sốc.
Chỉ còn một năm nữa là em ấy sẽ lên tiểu học.
Em ấy vẽ hai chữ sau đó nhìn, có thể cảm thấy nhàm chán, lại đưa sách cho tôi, không nói một tiếng chơi với khối rubik.
Tôi vẫn biết Tiểu Vũ thông minh, lại không biết em ấy có thể thông minh đến mức này, nhưng nói ra lại giống như không có gì, chỉ như vẽ tranh mà thôi, ai mà không làm được chứ? Nhưng không biết tại sao, tôi chỉ thấy em ấy lợi hại.
Có lẽ trong lòng tôi vì Tiểu Vũ làm gì đều rất lợi hại, ta bối rối nghĩ, tiếp tục chép chữ.
Sau đó, Tiểu Vũ cũng học tiểu học, chúng tôi học cùng một trường. Em ấy học lớp 1, tôi đang học lớp 4. Giáo viên biết em ấy là em trai tôi, nói rằng hai chúng tôi trông không giống nhau chút nào, tôi tương đối chậm chạp, không thể nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy Tiểu được hoan nghênh hơn so với lúc trước tôi đi học, rất nhiều học sinh tiểu học vây quanh em ấy, tôi cảm thấy rất vui về điều này.
Có giáo viên nói dáng vẻ của đứa trẻ Tiểu Vũ này rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi nghe được từ đẹp, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được đánh giá liên quan đến thẩm mỹ, điều này khiến tôi có chút tự hào. Mặc dù tôi không biết định nghĩa và ý nghĩa của từ đẹp trai là gì, nhưng nó có liên quan đến từ ý tốt, đó chắc chắn là khen ngợi, giáo viên khen ngợi Tiểu Vũ, chứng tỏ Tiểu Vũ cũng được giáo viên yêu thích.
Bạn học cũ đều thích Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thật lợi hại. Tôi vui vẻ nghĩ, về nhà nói với ba tôi, ông cũng hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ có Tiểu Vũ, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, yên lặng ăn cơm. Tôi hỏi em ấy không vui sao, em ấy lắc đầu. Càng lớn, Tiểu Vũ càng không thích nói chuyện, nếu giải thích đều dùng động tác chân tay, tuyệt đối sẽ không mở miệng, nếu như không phải nghe được em ấy đọc bài, tôi cũng tự hỏi không biết em ấy có phải là một tiểu người câm hay không.
Lúc ngủ Tiểu Vũ ôm lấy tôi, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay em ấy, em ấy mở mắt ra nhìn tôi, tôi nhận ra đôi mắt của em ấy rất đen, lúc nhìn em ấy chăm chú nhìn, khiến tôi quên mất mình muốn hỏi cái gì, em ấy im lặng chờ tôi, không có chút không kiên nhẫn nào, tôi gãi gãi đầu, mới nhớ tới, hỏi em ấy người khác khen mình vì sao em ấy lại không vui, vẻ mặt Tiểu Vũ không nói nên lời, như tôi nghĩ nửa ngày chỉ nghĩ được câu hỏi như vậy em ấy tỏ ra khó chịu, lười trả lời tôi, nhắm mắt ngủ.
Nhưng tôi muốn biết câu trả lời, tôi liên tục hỏi em ấy, em ấy bị tôi hỏi thiếu kiên nhẫn, hôn miệng tôi, thấp giọng nói: "Anh ngủ đi." ”
Được rồi, tôi nói, "Chúc ngủ ngon." ”