Nếu Không Có Kiếp Sau

Chương 20: Chúng ta đi biển thôi

Quãng đường từ bệnh viện đi về nhà Thẩm Nguyệt vẫn luôn lo lắng mà tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Dương Hạc Hiên.

May quá có vẻ như là anh ấy vẫn ổn. Từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, ngoại trừ im lặng hơn mức bình thường ra thì không có vẻ gì là đáng lo cả. Quỷ hồn Thẩm Nguyệt sống hơn hai ngàn năm nhưng có lẽ vẫn chưa hiểu thấu câu "Bình yên trước cơn bão". Dương Hạc Hiên của bây giờ chính là điển hình cho câu "Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng nhưng thực chất trong lòng lại là mưa rền gió cuốn".

Ngay lúc Dương Hạc Hiên vặn mở cánh cửa chuẩn bị bước vào phòng thì bất chợt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình thì chiếc mặt nạ ngụy trang mà anh nỗ lực đeo lên không còn giữ nỗi được nữa.

Nỗi tự trách, thất vọng, đau lòng rồi đến tức giận lần lượt trỗi dậy, giằng xé lấy trái tim Dương Hạc Hiên. Anh không thể nào kiềm chế nổi nữa dùng toàn bộ sức lực của mình đấm mạnh vào tường. Anh muốn đem theo toàn bộ cảm xúc tiêu cực này theo cú đấm mà tuôn ra bên ngoài.

Nỗi đau trong lòng bây giờ còn lớn hơn cả nỗi đau trên thể xác, khiến Dương Hạc Hiên hoàn toàn phớt lờ vết thương đang rướm máu.

Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Dương Hạc Hiên, Thẩm Nguyệt nhìn thấy được một mặt hoàn toàn khác của anh, hóa ra mặt trời ấm áp cũng có lúc bị mặt trăng che khuất, mà trở nên tăm tối không có một tia ánh sáng.

Người mà bấy lâu nay luôn ôn hòa dịu dàng lại dùng cách thức tự tổn thương bản thân để giải tỏa hết nỗi lòng thì anh ta bây giờ đang phải đau lòng đến cỡ nào kia chứ?

"Có đau không?"

Lúc tâm trạng của Dương Hạc Hiên như đang đứng trước bờ vực thẳm, thì một bàn tay "ấm áp" nhẹ nhàng kéo anh về với thực tại.

Dương Hạc Hiên bất giác đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang cẩn thận từng ly từng tí chạm vào vết thương trên bàn tay của anh.

"Đôi tay này còn phải cứu người khác nữa đó! Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy chứ?" Thẩm Nguyệt nâng bàn tay của Dương Hạc Hiên lên, khuôn mặt nhăn lại, cực đau lòng mà xuýt xoa.

Vừa nghe được câu quan tâm của Thẩm Nguyệt, nước mắt của Dương Hạc Hiên như trực trào lên.

"Đôi bàn tay này làm gì còn đủ tư cách để cứu người nữa chứ? Thẩm Nguyệt cô có thấy tôi hèn hạ không? Biết rõ vấn nằm ở bản thân nhưng vẫn cố tình đẩy trách nhiệm lên vai người khác. Lúc đó nếu tôi không vì quá tự cao mà bỏ qua việc kiểm tra lại thì mọi việc đã không như thế này."

"Đây đã là lựa chọn tốt nhất lúc này rồi, sống trên đời làm gì có ai có thể khiến mọi thứ xảy ra theo ý mình muốn. Nếu không dũng cảm bước qua thì làm sao sống tiếp được"

"Không! Là tôi có lỗi với ông Tâm. Ông ấy đã tin tưởng tôi như thế, nhưng tôi lại... Có lẽ ông ấy hận tôi lắm."

"Anh sai rồi! Lúc ông ấy ra đi tôi rõ ràng cảm nhận được linh hồn ông ấy cực kỳ mãn nguyện mà theo chân quỷ sai, nào có vương vấn hay hận thù gì! Hơn nữa nếu thực sự như anh nói, ông ấy đã hóa quỷ giống tôi rồi chứ làm sao mà đi đầu thai nổi." Thẩm Nguyệt giọng nói khẳng định chắc nịch, cố chứng minh rằng lời mình nói là sự thật.

"Sao có thể..." Dương Hạc Hiên ngồi thụp xuống, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Trên thực tế lời mà Thẩm Nguyệt nói hoàn toàn là sự thật.

Trước khi ca phẫu thuật được tiến hành, Ngọc vội vàng chạy theo cáng cứu thương, hai tay nắm chặt lấy tay của ba mình, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

"Ba nhất định phải vượt qua nhé! Còn nữa con và mẹ đều đã tha thứ cho ba từ lâu rồi!"

Nói xong thì cũng đã đến nơi phẫu thuật, Ngọc không đành lòng nhưng vẫn phải buông tay ba mình ra. Ông Tâm nằm trên cáng nhìn bóng con gái khuất dần phía sau cánh cửa, nở một nụ cười mãn nguyện.

"Ba sẽ cố gắng. Cảm ơn con, con gái của ba."

...

Trong căn phòng tối đen như mực, yên tĩnh không một chút tiếng động, bên cạnh của sổ sát đất có bóng dáng một người đàn ông hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi thu mình như muốn chìm sâu vào bóng tối.

Anh ta không đã ngồi đó được bao lâu, cũng không biết mình đang rối rắm vì điều gì, nên chỉ đành dùng hành động được xem là hèn nhát nhất để trốn tránh thực tại.

Hóa ra căn phòng này lại trống trãi đến như vậy à?

Hồi ức bị phủ bụi bao năm tưởng chừng như đã quên lại hiện rõ mồn một trước mắt.

"Choang" Những mảnh vỡ nằm tán loạn trên nền đất. Cậu bé Hiên sáu tuổi lúc này đang vô cùng sợ hãi, đứng chết chân tại chỗ.

Chiếc bình yêu thích mà bác viện trưởng luôn nâng niu, đem ra lau chùi hằng ngày đã bị cậu vô tình làm vỡ.

Lúc này một giọng nói hung hăng từ gần đó vang lên: "Đứa nào lại phá phách cái gì đó? Bà mà bắt được thì tụi mày chết với bà!"

Giọng nói bén nhọn vang lên cùng với tiếng bước chân càng ngày càng tiến gần, bé Hiên sợ tái xanh cả mặt, bất chấp đạp cả lên mảnh vỡ mà chạy đến căn cứ bí mật của mình - nơi được cậu cho là an toàn nhất lúc này.

Bà Phương đi vào trong chỉ thấy mãnh vỡ của cái bình quý nằm rải rác khắp nơi. Tới đây bà không kìm được giận dữ mà gào lên: "Đứa nào làm ra ngay đây cho bà!"

Đáp lại giọng của bà Phương chỉ là sự yên tĩnh. Bà vừa tức giận vừa lo lắng sẽ bị trách mắng, vội lao ra tìm kẻ thủ phạm.

Bé Hiên đáng thương ngồi ôm gối co ro trong chiếc tủ nhỏ tối đen. Cả người thì lạnh ngắt, bụng đói réo lên từng đợt nhưng cậu vẫn không dám bước chân ra ngoài dù chỉ là một bước. Ngay lúc này cậu nghe được một tiếng bước chân chậm rãi, càng ngày càng đến gần chỗ chiếc tủ mà cậu đang ẩn nấp. Nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ tâm chí khiến cậu run lên từng đợt, ngồi yên không dám nhúc nhích.

Mặc cho bé Hiên có không mong muốn đến mức nào, cánh cửa tủ vẫn từ từ bị mở ra. Nhưng trái với lo sợ của cậu, tiếp theo không phải là đòn roi hay những lời mắng chửi xối xả mà là nụ cười ấm áp của viện trưởng Trịnh Vũ.

"Tìm được con rồi!"

...

"Tìm được anh rồi!"

Cả ngày không nhìn thấy bóng dáng Dương Hạc Hiên đâu, Thẩm Nguyệt cực kỳ lo lắng. Nhớ tới trạng thái hôm qua của anh cô càng thêm luống cuống, ánh nhìn dính chặt lấy cánh cửa trước mặt.

Vào hay không vào đây? Thẩm Nguyệt cực kỳ rối rắm mà tiếp tục đấu tranh nội tâm. Vào thì đó là phòng riêng của anh ấy, một "hoàng hoa khuê quỷ" như mình cũng không thể nào mặt dầy tiến vào. Nhưng nếu không vào liệu anh ấy có nghĩ quẩn mà đi theo quỷ sai luôn không. Hai luồng suy nghĩ đấu tranh quyết liệt, cuối cùng sự lo lắng cũng chiến thắng được sự ngại ngùng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Thẩm Nguyệt liền chọn cách đơn giản và trực tiếp nhất để vào trong "xuyên tường".

Hết cả hồn! Vừa vào cô đã bị cái cục đen thùi lùi cạnh cửa sổ dọa sợ giật nẩy mình xém tí nữa đã hét lên.

Lúc nhận ra được vật thể không xác định kia là Dương Hạc Hiên cô mới lấy lại bình tĩnh lại gần mà lên tiếng.

"Tìm được anh rồi! Anh làm gì mà để phòng tối thui tối mò thế này? Không sợ ma à!"

Bỗng nhiên có một giọng xuất hiện đằng sau lưng, dù là một người có trái tim thép thì cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi, huống chi là một người bằng da bằng thịt như Dương Hạc Hiên. Chẳng quản bản thân còn đang lòng chất chứa đầy tâm sự, anh cũng như bao người bình thường khác mà giật mình nhảy dựng lên.

"Cái gì thế?" Dương Hạc Hiên sau khi nhìn rõ được chủ nhân của giọng nói kia thì mới hoàn hồn, giả bộ bình tĩnh trả lời: "Sợ gì chứ? Không phải có sẵn một con ma đây sao?"

Thẩm Nguyệt một lần nữa nhìn thấy vẻ giả bộ tỏ ra là mình ổn của Dương Hạc Hiên, không chút lưu tình mà vạch trần: "Anh giả bộ cái gì? Tôi nhìn thấy hết cả rồi!"

Vừa mới bị dọa lại thêm bị chọc tức Dương Hạc Hiên chỉ "Hừ" nhẹ một cái rồi lại ngồi xuống quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Quỷ hồn - thiếu gân não - Thẩm Nguyệt chẳng hề nhận ra được tâm trạng phức tạp của người đàn ông trước mặt. Qua hành động của Dương Hạc Hiên, cô lại hiểu lầm rằng anh bắt đầu chìm trong mớ cảm xúc tiêu cực ngày hôm qua.

Cô tỏ ra hiểu chuyện mà đổi chủ đề: "Cả ngày anh ngồi đó không mệt à? Không đói bụng sao? Tôi thì đói lắm rồi nè!"

Dù chẳng nhận được bất kì sự hồi âm nào của người đối diện, Thẩm Nguyệt tiếp tục chuyên mục tự hỏi tự trả lời: "Ngồi cả ngày ở đó anh không buồn à? Tôi ở lại đây với anh nhé! Nhưng mà ở lại đây thì chán lắm, hay chúng ta đi ra ngoài chơi đi! Anh thích đi đâu? Tôi thích biển lắm! Chúng ta cùng đi biển nhé!..."

Chẳng biết người bình thường sẽ phản ứng thế nào nhưng bác sĩ Hiên lòng đầy tâm sự đã không chịu nổi nữa rồi. Anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nguyệt một cái rồi đưa tay xách lấy ba lô trong góc phòng đứng dậy.

"Đi thôi. Tôi dẫn cô ra biển."