Sau khi theo quỷ sai Đồng dẫn linh hồn về địa phủ thì Phong đã tức tốc quay trở lại bệnh viện Minh Tâm. Nhưng cô gái áo đỏ mà anh muốn tìm kiếm đã biến mất không còn lấy một chút tung tích. Mang theo hy vọng mong manh Phong vẫn không từ bỏ, quyết định âm thầm chờ đợi.
Ngày lại qua ngày mãi cho đến xế chiều ngày thứ tư, bóng dáng mà Phong ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện. Tuy nhiên lần này cô ấy không chỉ có một mình mà còn đang đi cạnh một người đàn ông khác. Không nghĩ ngợi gì nhiều anh đã lập tức đi theo họ.
Sau lần gặp mặt lần trước Phong đã xác định được cô gái áo đỏ kia không phải là con người mà chỉ là một linh hồn khuyết thiếu. Chính vì thế anh cực kỳ kinh ngạc khi cô có thể cùng người đàn ông bên cạnh trò chuyện bình thường.
Phong vì nghi hoặc nên đã mở quỷ lực nhìn sâu vào linh hồn của người đàn ông kia.
"Dương Hạc Hiên, cậu đã tìm thấy cô ấy rồi sao?"
Ngay giây phút nhận ra linh hồn của Dương Hạc Hiên và nhìn thấy hạt giống ký ức đã nảy mầm, Phong liền có thể xác nhận được cô gái áo đỏ kia quả thật chính là người anh đang tìm kiếm bấy lâu.
Từng dòng cảm xúc ồ ạt trào ra ngoài khiến anh chỉ biết đứng lặng trước khu nhà không tài nào di chuyển thêm một bước.
Cuối cùng anh đã tìm thấy cô ấy rồi!
Sau khi bình ổn lại được nỗi xúc động dâng trào trong lòng, Phong mới nhận ra điểm bất thường.
Dương Hạc Hiên là một linh hồn mang đầy dương khí nhưng cũng không hề có khả năng nhìn thấy quỷ hồn. Không những thế tuy hạt giống ký ức đã nảy mầm nhưng nó lại nằm im lặng trong cơ thể vật chủ không hề có thêm một báo hiệu nào cả. Rốt cuộc là sai ở đâu? Phong dù đã vắt óc suy nghĩ nhưng đến một chút manh mối nhỏ anh cũng chẳng thể nghĩ ra.
Quá quan tâm sẽ sinh ra sinh ra sợ hãi. Tuy trong lòng mong muốn được ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thẩm Nguyệt nhưng Phong vẫn nỗ lực kìm nén lại. Trước khi lý giải được những vấn đề kỳ quái kia, anh không dám tạo ra bất kỳ một hành động thiếu suy nghĩ nào.
...
"Ba nhất định có thể vượt qua, con phải tin tưởng ba chứ?" Ông Tâm nắm chặt lấy tay con gái mình, ôn tồn nói.
Ngọc nhìn ba suy yếu nằm trên giường bệnh trong lòng đầy nỗi tự trách. Cô thật sự không xứng làm con.
Thấy vẻ đầy tự trách của Ngọc, lòng ông Tâm cũng nhói lên. Ông ráng bỏ qua cơn đau bất thường gắng gượng nở một nụ cười:
"Con chịu tha thứ cho ba đã là món quà lớn nhất rồi. Nào cười lên nào con cứ nhăn nhó như thế trông chẳng đẹp chút nào. Yên tâm đi ba nhất định có thể bình an vượt qua, ba còn muốn tự mình đưa con gái vào lễ đường nữa mà."
Đến lúc này Ngọc không kiềm chế được nữa chồm lại ôm cầm lấy ba mình khóc lớn:
"Ba hứa rồi đó. Nếu ba còn thất hứa một lần nữa thì con tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ba nữa."
"Ba hứa, ba hứa mà. Con nín đi nào, lớn lắm rồi sao còn khóc nhè thế chứ?" Ông Tâm vừa nói vừa vỗ nhè nhè lên lưng con gái mình.
Dương Hạc Hiên đứng trước của phòng chứng kiến toàn bộ khung cảnh ấm áp của hai cha con ông Tâm cũng có chút chạnh lòng. Đối với một cô nhi như anh thì tình thân là cỡ nào xa xỉ. Ngay khi Dương Hạc Hiên rơi vào một nỗi mất mát không tên thì một bàn tay đã nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi đó.
"Không cần phải ghen tị đâu, anh so với ông ta hạnh phúc hơn rất nhiều."
Trông vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn của Thẩm Nguyệt thế mà Dương Hạc Hiên lại thực sự tin. Ngay lúc này quả thật anh cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc.
Dương Hạc Hiên đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Thẩm Nguyệt, mỉm cười:
"Đi nào, cùng tôi tham gia trận chiến tiếp theo thôi."
Thẩm Nguyệt đưa tay vuốt lại mái tóc bị Dương Hạc Hiên xoa cho rối tung, làu bà làu bàu:
"Vuốt gì mà vuốt, tôi cũng có phải là con mèo đâu."
Vẻ mặt cau có phản bác yếu ớt của Thẩm Nguyệt lại càng khiến Dương Hạc Hiên không nhịn được cười lớn hơn nữa. Tại sao trên đời lại có một quỷ hồn dễ thương đến thế kia chứ?
Thẩm Nguyệt bị cười nhạo thì cực kỳ tức giận, bỏ mặc Dương Hạc Hiên chạy nhanh về phía trước. Chính vì vậy lại một lần nữa quỷ hồn thiếu gân não Thẩm Nguyệt bỏ qua cảm xúc khác lạ dâng trào trong lòng mình.
...
"Phần khó nhất đã xử lý xong, Minh Tranh cậu tiếp tục tách phần này là có thể khâu lại được rồi." Dương Hạc Hiên thở phào, đưa ra thông báo của mình.
Cả phòng phẫu thuật sau khi nghe câu này đều cực kỳ vui mừng. Quả thật đến giờ họ vẫn không tin được bản thân có thể tự mình trực tiếp tham gia ca mổ có độ khó cao đến thế.
"Cậu về trước đi tôi thay cậu ở lại theo dõi bệnh nhân." Minh Tranh vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật vừa ra vẻ tri kỷ nói.
Dương Hạc Hiên nhìn chằm chằm Minh Tranh một hồi lâu rồi làm ra vẻ mặt như thể cực kỳ khó tin đáp:
"Minh Tranh cậu phẫu thuật đến mức não đình công rồi sao? Có khi nào cậu nhận ở lại cơ chứ!"
Vốn tưởng sẽ nhận được sự cảm kích mạnh liệt từ cậu bạn, Minh Tranh vừa nghe thấy câu nói của Dương Hạc Hiên từ máu nóng xộc thẳng lên não.
"Uổng cho tấm lòng hy sinh vì nghĩa của tôi. Nếu không sợ cậu cứ thế mà ế tới chết thì tôi phải nhọc lòng vậy chắc. Hơn nữa nếu cậu không vội về gặp bạn gái thì hôm trước lúc cấp cứu xong cho Trịnh Kỳ cậu vội về nhà làm gì hả?"
Dương Hạc Hiên nhìn Thẩm Nguyệt bên cạnh mình thì cực kỳ chột dạ tuy nhiên với tiêu chí "thà chết chứ quyết không khai" anh lại giả bộ đánh trống lảng: "Hôm đó là hôm đó, hôm nay là hôm nay. Nếu cậu muốn trực ca như thế tôi cũng không ngại đi về trước."
Vừa nghe đến đây Minh Tranh đã lập tức chối đây đẩy: "Không, không nhà tôi còn bao việc cậu cứ theo lệ thường mà tiến hành đi."
Chưa kịp thở phào qua cửa thì Dương Hạc Hiên đã bị một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng chiếu thẳng đến.
"Thì ra là anh cố tình chạy về nhà à?" Thẩm Nguyệt hoàn toàn không thèm giấu diếm thể hiện vẻ vui mừng ra mặt.
Cảm giác được một người coi trọng quả thật là không hề tệ một chút nào đâu.
Dương Hạc Hiên bị câu hỏi của Thẩm Nguyệt làm cho á khẩu. Sao có thể cứ thể hỏi trực tiếp như vậy kia chứ. Quá ngượng ngùng anh bỏ mặc Thẩm Nguyệt đang đứng đó cười ngu ngốc một mình đi vào phòng làm việc.
Sáng hôm sau.
Đang say trong giấc nồng Dương Hạc Hiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp. Anh mơ hồ dụi mắt đứng lên mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, nữ y tá hốt hoảng bật vào không kịp chào hỏi đã thông báo:
"Bác sĩ Hiên, bệnh nhân phòng 311 không biết vì lý do gì đột nhiên chuyển biến xấu, các chỉ số đều cực kỳ nguy hiểm."
Ngay tức khắc tỉnh táo, Dương Hạc Hiên tông cửa chạy thẳng ra ngoài, trong đầu nảy lên hàng loạt câu hỏi: Sao lại có thể như thế? Rõ ràng hôm qua các chỉ số đều cực kì ổn định mà, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào cơ chứ?
Thẩm Nguyệt thấy Dương Hạc Hiên vội vã chạy ra cũng ngay lập tức chạy theo sau. Vừa ra khỏi cửa cô đã thấy một đoàn linh hồn đi ngang qua trước mặt mình, vội vàng nép người sang một bên, bỗng dưng cô bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Đây không phải là bệnh nhân phòng 311 sao?
Thẩm Nguyệt quay ngoắt đầu nhìn về phía Dương Hạc Hiên, cô ngay lập tức đến gần đó, nắm lấy cánh tay của anh.
"Đừng vào nữa. Không kịp nữa rồi!"
Dương Hạc Hiên nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Nguyệt, trong lòng lại càng bất an.
"Tôi phải vào trước đã." Lúc này trong đầu anh đã không còn suy nghĩ thêm được vấn đề gì nữa, lập tức đẩy cửa đi vào trong.
Bên trong phòng hồi sức, cảnh tượng đang hết sức hỗn loạn, các bác sĩ khác đang nỗ lực ép tim cho bệnh nhân. Dương Hạc Hiên nhìn lên monitor theo dõi tất cả các dấu hiệu sinh tồn đều đã chuyển về con số không, điện tâm đồ đã trở thành một đường thẳng băng. Trong đầu anh bây giờ toàn là câu nói của Thẩm Nguyệt trước cửa phòng hồi sức: "Không kịp nữa rồi!"
Không thể nào! Dương Hạc Hiên lập tức thay thế thực hiện ép tim cho bệnh nhân. Bình tĩnh! Chắc chắn vẫn có thể cứu được.
"Chuẩn bị sốc điện... Lần 1, 200J" Dương Hạc Hiên nhìn chằm chằm bảng theo dõi, điện tâm đồ chỉ nhảy lên một nhịp rồi lại tiếp tục bằng phẳng.
"Chưa được, tiếp tục! 300J lần 2!"
...
Thẩm Nguyệt từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dương Hạc Hiên vẫn cố chấp mà nỗ lực trong vô vọng. Cô không nhịn được đưa tay vịn vào vai anh.
"Dương Hạc Hiên! Anh dừng lại đi! Linh hồn của ông ta đã đi rồi."
Nghe thấy tiếng Thẩm Nguyệt, Dương Hạc Hiên có chút buông lỏng bàn tay. Một bác sĩ đang đứng bên cạnh lên tiếng:
"Bác sĩ Hiên... chúng ta nên dừng lại thôi."
Cho đến lúc này Dương Hạc Hiên thật sự không thể tự lừa mình dối người được nữa. Anh chậm chạp đứng lên.
"Bệnh nhân Trần Minh Tâm tử vong lúc năm giờ bảy phút." Nhìn qua nữ y tá bên cạnh anh mới nói thêm: "Thông báo cho người nhà bệnh nhân đi."
Suốt hơn hai ngàn năm tồn tại quỷ hồn Thẩm Nguyệt đã tận mắt chứng kiến sinh tử của hàng ngàn hàng vạn con người. Đối với cô sống chết có vẻ cũng không phải điều gì quá mức đặc biệt. Chết chẳng qua cũng là đi đón nhận một kiếp sống mới mà thôi. So với họ một quỷ hồn lang thang không ký ức như cô có vẻ còn đáng thương hơn rất nhiều. Chính vì thế nếu được tận mắt chứng kiến cái chết của một người, Thẩm Nguyệt chắc chắn rằng bản thân có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng... chẳng biết tại sao lúc này cô cũng rất đau lòng, cũng rất khó chịu trước sự ra đi của bệnh nhân kia.
Âm thầm theo sau Dương Hạc Hiên đang đi thất thiểu như người mất hồn đi ra ngoài, lúc này Thẩm Nguyệt bất giác hiểu ra tại sao cảm xúc của cô lại bị ảnh hưởng. Sự khó chịu của Dương Hạc Hiên hay nỗi đau của anh ấy, kỳ lạ làm sao một quỷ hồn như cô lại có thể cảm nhận được.
Cô có thể không quan tâm sống chết của một con người bình thường nhưng cô... đau lòng vì anh ấy.
...
"Bác sĩ... Tranh, có chuyện rồi." Nữ y tá hớt ha hớt hải chạy ra vừa thấy Minh Tranh đã vội vàng thông báo.
"Có chuyện gì đừng gấp từ từ nói."
Nữ y tá cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường nhanh chóng khái quát lại tình hình:
"Bệnh nhân Tâm không qua khỏi, người nhà ông ấy đang làm loạn ở trước phòng hồi sức."
"Hả?" Minh Tranh cực kỳ sửng sốt đánh rơi cả túi đồ ăn sáng mình vừa mới mua xuống đất. "Cô giúp tôi gọi bảo vệ đi, tôi lên trên đó trước." Nói rồi Minh Tranh liền tức tốc chạy lên phòng hồi sức.
"Mày hại chết ba tao, tao muốn mày đền mạng."
Từ phía xa chạy tới Minh Tranh đã nghe thấy tiếng một người đàn ông trung niên hùng hổ hét to. Xung quanh ông ta còn có thêm năm sáu người thanh niên khác vẻ mặt ai cũng hung dữ như thể mấy con gà chiến chuẩn bị ra trận. Dương Hạc Hiên đứng giữa đám người kia vẻ mặt thất thần, không phản bác lại câu nào. Trước sự im lặng của Dương Hạc Hiên người đàn ông trung niên càng quá đáng hơn trực tiếp xông lên xô anh một cái.
Thẩm Nguyệt đứng ở bên cạnh đã nhịn đủ, cô không tài nào chịu nổi sự ngang ngược của đám người trước mắt nữa giận dữ tiến lên. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì đã bị Dương Hạc Hiên từ phía sau cầm chặt lấy tay, không tiến thêm được bước nào.
Lúc Thẩm Nguyệt quay đầu định chất vấn Dương Hạc Hiên thì Minh Tranh từ xa đã hét lớn:
"Các người tính làm cái gì thế hả?"
Rất nhanh sau đó Minh Tranh đã đứng chắn trước mặt Dương Hạc Hiên đẩy người đàn ông trung niên ra xa.
"Tên bác sĩ này gϊếŧ chết ba tao, tao sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm."
Minh Tranh bị sự vô lý của người đàn ông kia làm cho tức giận không thôi, lập tức phản bác:
"Ca phẫu thuật này có độ nguy hiểm lớn, việc này trước khi thực hiện phẫu thuật chúng tôi đã thông báo rõ rằng. Nhà anh đồng ý ký tên phẫu thuật bây giờ lại ở đây làm loạn là muốn thế nào?"
Người đàn ông trung niên kia bị câu nói của Minh Tranh làm cho nghẹn họng trực tiếp giở "bài cùn" đòi dùng vũ lực áp đảo hùng hổ tiến lên. May thay nữ y tá kia đã dẫn bảo vệ bệnh viện đi lên kịp thời nhanh chóng khống chế tình hình.
...
Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ở trong văn phòng khoa ngoại ngay sau đó.
"Còn họp hành gì nữa tên bác sĩ này là kẻ gϊếŧ người, tôi nhất định sẽ kiện hắn ra tòa." Người đàn ông trung niên kia vừa mới vào phòng đã chỉ vào mặt Dương Hạc Hiên mà nói.
Trước thái độ quá khích của người đàn ông kia, trưởng khoa Vinh liền nhăn mày nhìn Dương Hạc Hiên ra vẻ bề trên nói:
"Cậu cho tôi một câu giải thích rõ ràng đi."
Dương Hạc Hiên lúc này mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía trưởng khoa và người đàn ông kia đáp lời:
"Ca phẫu thuật ngày hôm qua đã thành công cắt bỏ khối u nhầy trên tâm nhĩ trái bệnh nhân nhưng trong hai mươi tư giờ theo dõi bệnh nhân đột ngột ngưng tim nên dẫn đến tử vong. Nguyên nhân chính xác dẫn đến ngưng tim cần..."
Chưa để Dương Hạc Hiên nói hết câu trưởng khoa Vinh đã cắt ngang lời anh:
"Cậu là đang chối bỏ trách nhiệm của mình sao?"
"Rõ ràng là cậu ấy chỉ đang khách quan khái quát lại tình hình, dựa vào đâu mà nói cậu ấy chối bỏ trách nhiệm." Minh Tranh không tài nào chịu được thái độ đùn đẩy trách nhiệm theo kiểu tìm dê con thí mạng của trưởng khoa, bất bình lên tiếng.
Trưởng khoa Vinh bị câu nói của Minh Tranh làm cho mất mặt nhưng ông lại nín nhịn cơn giận của mình lại. Dù sao ông cũng chỉ là một trưởng khoa nho nhỏ trong bệnh viện không thể nào trực tiếp đối đầu với quý tử duy nhất của tập đoàn Trần Gia được.
Ho nhẹ vài cái để che dấu nỗi bực tức trong lòng, ông Vinh liền chĩa họng súng vào người dễ bắt nạt nhất trong phòng - Dương Hạc Hiên.
"Bác sĩ Hiên, là bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật chính, người bệnh xảy ra chuyện trách nhiệm đầu tiên tất nhiên là của cậu. Tôi tin cậu cũng hiểu rõ điều này. Trước khi có thông báo mới chính thức cậu bị đình chỉ công tác từ hôm nay." Nói rồi ông Vinh quay sang người đàn ông trung niên kia làm ra vẻ mặt chính nghĩa: "Tôi nhất định sẽ cho gia đình một câu trả lời thỏa đáng."
Người đàn ông trung niên kia trước thái độ nhún nhường của trưởng khoa thì khá hài lòng, ông im lặng xem như đồng ý với cách giải quyết này.
Minh Tranh lúc này thì không tài nào ngồi yên nữa, cậu đang định đứng dậy làm cho "ra ngô ra khoai" thì Dương Hạc Hiên đã lên tiếng trước: "Chuyện gì tôi làm ra tôi chắc chắn sẽ tự chịu trách nhiệm, chuyện gì không phải thì... không ai có thể bắt tôi gánh thay."
Nói xong anh một đường đứng dậy đi ra khỏi văn phòng khoa ngoại. Trước thái độ của Dương Hạc Hiên trong lòng trưởng khoa Vinh bỗng dưng cảm thấy cực kỳ bất an.
Không, cậu ta chắc chắn sẽ không đào ra được chuyện gì đâu. Mọi chuyện mình đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi.
...
"Hiên, cậu cứ thế mà ra đi sao?" Minh Tranh trông thấy Dương Hạc Hiên sắp xếp đồ đạc trong văn phòng lập tức lên tiếng.
Thu don xong một số vật dụng quan trọng Dương Hạc Hiên mới cầm hồ sơ bệnh án của ông Tâm đưa cho Minh Tranh nói: "Dù chưa chắc chắn nhưng tôi nghĩ điểm bất thường này chính là nguyên nhân khiến bác Tâm không qua khỏi. Cậu có thể xác nhận lại lần nữa giúp tôi không?"
"Bây giờ là lúc nói chuyện đó sao?... Hả? Cậu vừa mới nói gì?" Suy nghĩ một lát Minh Tranh mới không chắn chắn lắm mà hỏi lại: "Ý cậu là...?"
"Đúng vậy, tôi muốn nhờ cậu ở lại tìm hiểu rõ ràng giúp tôi." Nhận ra Minh Tranh đã hiểu rõ ý mình Dương Hạc Hiên mới gật đầu xác nhận.
Thẩm Nguyệt ở bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người trước mặt thì như lọt vào sương mù. Cô thật sự không hiểu được mấy câu nói của họ là có ý gì? Chẳng lẽ bệnh nhân kia qua đời còn có uẩn khúc gì đó nữa sao? Có vẻ không giống lắm nhỉ? Lúc đi theo quỷ sai thấy ông ta cũng thanh thản lắm mà."