Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả, Tôi Trở Lại Như Một Vị Thần

Chương 45: Thân phận của Tư Phù Khuynh (1)

Phía trước.

Giang Trường Ninh đã gọi cấp cứu.

Về mặt sơ cứu cô không hiểu biết, chỉ có thể ghi lại đặc điểm của người phụ nữ.

Giang Trường Ninh nhìn chiếc sườn xám mà người phụ nữ đang mặc, cùng với hình thêu trên đó.

Loại vải này, Lâm Thành không có, hơn nữa cực kì đắt.

Kiểu thêu này cũng không phải kiểu máy móc có thể làm ra được, chỉ có thể thêu thủ công.

“Tỉ lệ sống sót là khoảng 30%, 40%.” Tư Phù Khuynh vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sáng, lần lượt các con số được thốt ra từ miệng cô ấy, “55%.”

Lúc này, trợ lý đã đến rất gần cô.

Chỉ cần đi thêm vài bước nữa thôi, là có thể đưa tay tháo khẩu trang của cô xuống rồi.

Từ Nhược Đồng ở phía sau quan sát cũng trở nên phấn khích, cầm điện thoại chuẩn bị chụp ảnh.

Tư Phù Khuynh cúi đầu, không nhúc nhích, một tay ấn vào sương sườn của người phụ nữ, tay kia vẫn giữ cố định ở huyệt vị.

Chỉ có đầu ngón chân nhẹ nhàng gõ di chuyển.

“Xoẹt.......”

Một viên sỏi bay ra, trực tiếp đập trúng trợ lý đang đi tới.

Tiếp tục hai viên nữa, chuẩn xác đập vào hai đầu gối của trợ lý.

“Bụp!” Giang Trường Ninh nghe thấy tiếng động quay người lại, nhìn thấy một người đang quỳ ở trước mặt bọn họ, cúi đầu xuống đất.

Vô cùng xấu hổ.

Phía sau người này, một người phụ nữ đeo kính râm đang cầm điện thoại.

Hiển nhiên là không thể dự liệu trước một màn này.

Người phụ nữ có chút sửng sốt.

Sau khi Tư Phù Khuynh hoàn thành một loạt các thao tác so cứu, mới chậm rãi vén mấy sợi tóc bị gió thổi ra sau tai: “Ninh Ninh, nhìn thấy rồi chứ, đây mới là ăn vạ.”

Giang Trường Ninh: “....”

Cô cau mày: “Tôi đã nhìn thấy cô ta ở buổi thử vai, có phải là có mâu thuẫn gì với cậu không?”

“Không để ý lắm.” Tư Phù Khuynh uể oải, “Gọi điện thoại chưa?”

Giang Trường Ninh gật đầu: “Bọn họ nói ba phút nữa sẽ tới.”

Gần đó có một bệnh viện lớn, xe cấp cứu rất nhanh đã đến.

Nhân viên y tế nhanh chóng đưa người phụ nữ bất tỉnh lên xe, để lại một y tá ghi lại tên của Tư Phù Khuynh và Giang Trường Ninh.

Tư Phù Khuynh xoay xoay cổ tay, khẽ vỗ mặt Giang Trường Ninh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu.”

Giang Trường Ninh định thần lại, nhìn chăm chú thăm dò cô: “Cậu biết y thuật sao?”

“Cũng tạm.” Tư Phù Khuynh thản nhiên nói, “Học được trong game đấy, Ninh Ninh cậu có bệnh về xương khớp không? Tớ xem giúp cậu.”

Giang Trường Ninh thờ ơ: “....”

Mặc dù nói tính cách của Tư Phù Khuynh đã sôi nổi hơn rất nhiều, cô rất mừng.

Nhưng mỗi lần gặp phải cuộc trò chuyện như thế này, cô vẫn là hận bản thân không thể cầm dao đến.

Tư Phù Khuynh đút tay vào túi quần, chậm rãi đi về phía trước.

Cô đã kéo tỉ lệ sống sót của người phụ nữ đó lên 70%.

Nếu như thế mà bệnh viện còn không cứu được, cô nghĩ có thể xa thải toàn bộ bọn họ được rồi.

Sau khi Tư Phù Khuynh và Giang Trường Ninh đi, Từ Nhược Đồng mới đi ra.

Cô ta phẫn nộ nhéo tai trợ lý: “Bảo cô làm chút chuyện này cũng làm không xong, đi đường mà cũng ngã được, cô là đồ ăn hại đấy à?!”

Trợ lý là một cô gái khoảng 20 tuổi, bị nhéo đến đôi mắt đỏ hoe, dường như sắp khóc đến nơi: “Chị Từ.”

“Được rồi, cái thứ vô dụng.” Từ Nhược Đồng hừ lạnh, “Tôi tự làm.”

Dù thế nào đi nữa cô nhất định phải tháo khẩu trang của Tư Phù Khuynh xuống.

**

Bên này.

Địa điểm huấn luyện thiếu niên thanh xuân.

Khi Tư Phù Khuynh quay trở lại, Tạ Ngọc và Hứa Tích Niên 6 người bọn họ vẫn đang còn tập luyện.

“Rất tốt rất tốt, chính là tốc độ này.” Cô quan sát một chút, gật đầu, “Buổi công diễn đầu tiên sắp bắt đầu rồi, các cậu cần phải phối hợp nhiều hơn.”

“Là cô Tư dạy giỏi.” Hứa Tích Vân đôi mắt sáng ngời nắm chặt tay, “chúng ta phải chọn một bài hát cho tiết mục tuần sau, cô cảm thấy chúng ta nên chọn bài nào?”

Tư Phù Khuynh gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với các cậu.”

Hứa Ngôn luyện xong.

Cậu quay đầu nhìn Tư Phù Khuynh, vài giây sau mới nói: “Cô Tư có từng nghe qua, người tên Vân Lan chưa?”

“Ai?” Tư Phù Khuynh cầm một tờ giấy lau mồ hôi, mặt không biến sắc, “Chưa từng nghe.”

“Không phải chứ cô Tư?” Hứa Tích Vân nhảy dựng lên, có chút kích động, “Vân Lan ấy! Người đã giành được giải thành tựu một đời Glenn ấy!”

Giải thành tựu một đời Glenn, là giải thưởng cao quý nhất trong giới nghệ thuật biểu diễn.

Hơn 100 năm qua từ khi Glenn thành lập, chỉ có 5 người giành được giải thưởng này.

Chỉ có Vân Lan là người Đại Hạ.

Nhưng cô ấy quá thần bí.

Đừng nói đến Đại Hạ, kể cả những nghệ sĩ thường trú ở Glenn cúng không biết cô ấy có thân phận gì.

Bốn năm trước Vân Lan không hề đưa ra bất kì thông cáo nào, đột nhiên biến mất, đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.

Chỉ có người hâm mộ của cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong giới có tin đồn, Vân Lan và đạo diễn số một đế quốc Đại Hạ Khúc Lăng Vân là bạn tri kỉ.

Nữ chính trong bộ phim mà Khúc Lăng Vân đã đoạt giải Glenn ở hạng mục phim hay nhất, chính là cô ấy.

Nhưng đến cả Khúc Lăng Vân cũng không hề biết cô ấy đã đi đâu.

Một ảnh hậu quốc tế, cứ vậy mà biến mất không dấu vết.

Trong giới nghệ thuật biểu diễn, nói Vân Lan xếp thứ hai, thì không ai dám trèo lên đầu cô ấy.

“Là như vậy sao.” Tư Phù Khuynh sờ cằm, gật đầu, “Cô ấy giỏi thật đấy, tôi phải học hỏi cô ấy.”

Ánh mắt Tạ Ngọc vẫn luôn dán chặt trên người cô: “Em tưởng rằng cô Từ rất thích Vân Lan tiền bối.”

Tư Phù Khuynh tựa vào chiếc ghế mềm, bắt chéo chân: “Sao lại nói như vậy?”

“Vũ đạo mà cô Tư nhảy lần trước, có vài động tác giống hệt Vân Lan tiền bối.” Tạ Ngọc cong môi, “lúc em nhìn thấy còn choáng váng vài giây.”

“Hổ thẹn hổ thẹn, tôi là tùy tiện tập thôi.” Tư Phù Khuynh ngáp một cái, “Vân Lan là ai chứ, tôi không so nổi.”

“Vậy thì cô Tư thật sự quá giỏi rồi.” Hứa Tích Vân vẻ mặt ngưỡng mộ, “Nếu sau này cô cũng giành được giải Thành tựu một đời Glenn, nhất định phải chiếu cố em đấy.”

Tư Phù Khuynh nhướng mày: “Cũng không phải là không được.”

“Di di.”

Lúc này tiếng còi báo động ngắn vang lên, báo động các học viên trong khu huấn luyện.

“Chuyện gì thế?” hứa tích vân cúi đầu nhìn, sửng sốt, “Bên dưới sao lại có nhiều người tụ tập như vậy, còn có cả xe cảnh sát?”

“Đừng quản.” Tư Phù Khuynh không thèm ngước mắt, “Tiếp tục tập luyện.”

Nhưng Hứa Tích Vân chưa luyện tập được bao lâu, cửa phòng tập đã bị đẩy ra.

Một vị phu nhân ăn mặc vô cùng sang trọng.

Theo sau cô ấy là hai vị cảnh sát.

“Chính là cô ta, cảnh sát tiên sinh.” Người phụ nữ chỉ vào tư phù khuynh, lạnh lùng nói, “là cô ta đánh chị gái tôi ngất xỉu trên đường, rồi bỏ đi một cách vô trách nhiệm. Các anh mau bắt cô ta đi!”