Tây Giang Nguyệt thương hiệu này quả thực chưa từng xuất hiện trước công chúng.
Ngoại trừ nhân viên nội bộ, cũng không ai biết Tây Giang Nguyệt thuộc sở hữu của Lan.
Đương nhiên, Từ Nhược Đồng cũng hoàn toàn không biết chuyện này.
Cô ta xuất thân từ người mẫu, từng đóng một số bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp, nhưng cô ta vẫn luôn không thể chen vào giới diễn viên.
Trừ việc Tây Giang Nguyệt không có độ nổi tiếng, thì một số đồ may sẵn kiểu theo phong cách dân tộc mà họ tung ra thị trường thực sự rất hợp với khẩu vị của cô ta.
Bây giờ đang rất thịnh hành phong cách cổ điển, đặc biệt là kiểu y phục ở đầu triều đại Đại Hạ.
Thời đại huy hoàng đó là khi Dận Hoàng vẫn còn sống.
Không ít người muốn đến gần anh hơn một chút, chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của anh năm đó.
Phó đạo diễn lau mồ hôi: “Cô Từ, việc này chúng tôi cũng vừa mới biết, cô........”
“Các ông cũng vừa mới biết? Làm sao, hay là do người khác chọn?” Phó đạo diễn còn chưa nói xong, thì đã bị Từ Nhược Đồng mất kiên nhẫn ngắt lời, “Là ai chọn? Anh ta dựa vào đâu mà chưa gặp tôi thì đã chọn người?”
Tưởng bản thân là đạo diễn số một Đại Hạ Khúc Lăng Vân đấy à?
Tùy hứng như vậy?
Phó đạo diễn còn chưa mở miệng, thì một giọng nói không mấy vui vẻ truyền tới.
“Ai đang làm ồn thế?”
Khúc Lăng Vân vừa chỉnh trang lại dáng vẻ như ban đầu, đeo kính râm, đội mũ, quàng khăn, trang bị đầy đủ, ngay cả một con mắt cũng không để lộ ra ngoài.
Anh sớm đã không còn vẻ bình tĩnh như lúc gặp Tư Phù Khuynh nữa, rất không kiên nhẫn xua tay: “không phải nói buổi thử vai đã kết thúc rồi sao? Ồn ào cái gì? Mau giải tán đi.”
Khúc Lăng Vân nói xong, liền vội vã rời đi, tới địa điểm tiếp theo.
“Cô Từ lời này là không đúng rồi.” Đạo diễn quay phim cũng có chút nóng nảy, có sự chống đỡ của Khúc Lăng Vân, ông trực tiếp phản bác: “Thứ nhất, chúng tôi chưa kí hợp đồng với cô, đây chỉ là buổi thử vai sơ bộ, thử vai là tự nguyện.”
“Cứ coi như cô thông qua vòng sơ khảo, cũng không chắc có thể thông qua vòng tiếp theo. Sao chưa gì cô đã cho rằng bản thân là người được chọn?”
Mặt to hơn người khác?
“Còn nữa, người được chọn là ai ai là người chọn, cô cũng không chọc nổi.” Đạo diễn quay phim khách sáo mỉm cười, “Cô Từ, mời cô về cho, chúng tôi phải dọn dẹp trường quay rồi.”
Sắc mặt Từ Nhược Đồng xanh rồi đỏ, đỏ rồi xanh.
Dường như tất cả sự xấu hổ đều dồn lên não cô ta, toàn thân hoảng loạn.
Cô ta nổi điên lên: “Tôi còn không thèm nhìn trúng mấy người đấy! Thương hiệu nhỏ gì không biết, ngay cả một cửa hàng cũng không có, ra vẻ như thế, tôi xem sau này mấy người làm sao tồn tại được trên thị trường?”
So được với Lan không?
Có mời cô ta cũng không thèm đi.
Từ Nhược Đồng cầm túi xách, quay người rời đi, bóng lưng nhìn có chút xấu hổ.
Đạo diễn quay phim cũng không để ý, ông nói vài câu với phó đạo diễn rồi, quay lại phòng diễn thử.
Gặp phải Tư Phù Khuynh đã đeo khẩu trang, đang chuẩn bị ra ngoài.
Đạo diễn quay phim thận trọng hỏi: “Cô Tư có nhu cầu gì? Cứ việc đề xuất.”
Đùa đấy à, đây là người mà Khúc Lăng Vân vừa gặp đã nhìn trúng đấy.
Khúc nữ lang tương lai đấy.
Lỡ như đây chó ngáp phải ruồi, được đề cử giải Glenn thì sao?
Tư Phù Khuynh suy nghĩ một chút: “Tôi vẫn còn đang ghi hình, về chuyện sau khi tôi tẩy trang, vẫn là mong đạo diễn đừng để lộ ra ngoài.”
“Cô Tư yên tâm.” Đạo diễn quay phim nói, “Nếu như cô có việc gì khó nói, chúng tôi bên này cũng sẽ tuyệt đối tôn trọng.”
“Nếu Khúc đạo đã chọn liên lạc với cô bằng phương thức cá nhân, vậy thì mọi việc đều sẽ sắp xếp theo ý của anh ấy, Khúc đạo rất thích cô Tư, cô Tư cũng có thể tùy ý đề xuất ý kiến với anh ấy.”
Tính tình Khúc Lăng Vân không tốt.
Nhưng đối với người có thể được anh ấy chọn, anh ấy ngược lại rất dung túng.
Tư Phù Khuynh sờ sờ cằm: “Cũng không phải là chuyện gì khó nói, lúc trước não tôi có bệnh, bệnh không hề nhẹ.”
Đạo diễn quay phim: “? ? ?”
Sao lại tự mắng chính mình?
Tư Phù Khuynh cụp mắt.
Lý do thực sự rất vô lý cũng rất buồn cười.
Tả lão gia tử nói Úc Diệu không thích tướng mạo của cô, bảo cô trang điểm.
Nhưng thực tế, là để càng thuận tiện hơn cho việc cướp đoạt vận khí của cô.
Khuôn mặt vô cùng quan trọng.
Âm dương sư thông qua việc quan sát khuôn mặt, có thể nhìn ra được họa, phúc và vận mệnh của một người trong tương lai.
Vì thế khuôn mặt bị che lại, đồng nghĩa với việc vận khí sẽ bị cướp đi.
Cô vẫn luôn trang điểm là bởi vì cô thích, ngăn chặn không ít những phiền phức không đáng có.
Cô thay đổi kĩ thuật trang điểm một chút, không những không ảnh hưởng đến vận khí của cô, mà còn giúp cô từ từ hồi phục.
Tư Phù Khuynh không nói gì thêm, khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Chính vào lúc này, sau lưng cô lại truyền đến một giọng nói xúc động: “Cô Tư.”
Tư Phù Khuynh quay đầu.
Đạo diễn quay phim nắm chặt nắm đấm: “Tôi trở về sẽ bỏ phiếu cho cô.”
Tư Phù Khuynh: “....”
Không cần phải vậy đâu.
Thiếu niên thanh xuân, không chỉ có xếp hạng cho thực tập sinh, mà còn có kênh bình chọn cho nhóm cố vấn.
Sau khi 12 tập của chương trình kết thúc, sẽ chọn ra cố vấn giỏi nhất.
Đối với kiểu hư danh này cô không hề có hứng thú, chỉ muốn làm một con cá muối nằm yên mặc kệ sự đời.
“Đúng rồi đúng rồi, cô Tư, cho tôi mấy chữ kí đi.” Đạo diễn quay phim lại nói, “Tôi bảo đảm sau này cô chắc chắn sẽ nổi tiếng, đến lúc đó chữ kí của cô sẽ rất đáng giá!”
Tư Phù Khuynh im lặng trong giấy lát, thở dài một hơi: “Đạo diễn, ông rất có đầu óc kinh doanh đấy.”
Cô kí vài tấm đưa cho đạo diễn, lúc này mới rời khỏi phòng thử vai.
Giang Trường Ninh vẫn còn đang đợi ở bên ngoài.
Thấy cô đi ra, Giang Trường Ninh tiến lên, đưa tới một chai nước trái cây, như thường lệ hỏi một câu: “Thế nào?”
Tư Phù Khuynh thở dài: “Tớ không ổn lắm, có chút đau đầu, tim cũng rất đau.”
Giang Trường Ninh cau mày: “Có chuyện gì thế? Bên trong có người gây phiền phúc cho cậu?”
Cô cũng không rõ vì lý do gì mà Tư Phù Khuynh vẫn luôn trang điểm đậm như thế.
Thậm chí trong nhóm của họ, những người khác cũng chưa từng thấy gương mặt thật sự của Tư Phù Khuynh.
Vẫn là có một lần, cô nửa đêm tỉnh dậy đi ra khỏi kí túc xá, nhìn thấy Tư Phù Khuynh ngất xỉu ở bên ngoài.
Tư Phù Khuynh buồn bã thở dài: “Tớ bị chọn rồi.”
Giang Trường Ninh: “.....”
Dao của tôi đâu?
“Một con cá muối nhỏ bé yếu đuối đáng thương như tớ, vậy mà cứ thế bị bắt phải đứng lên như thế này.” Tư Phù Khuynh thở dài, “Ninh Ninh, cậu phải làm món gì ngon ngon để xoa dịu trái tim bọ tổn thương của tớ đấy.”
Giang Trường Ninh mỉm cười: “....”
Dao của cô giữ không được nữa rồi.
“Được chọn không phải là chuyện tốt sao?” Giang Trường Ninh nhàn nhạt nói, “Ngoại trừ biểu diễn nhóm, rất lâu rồi cậu không hề có thông cáo hay hoạt động nào khác.”
Cơ bản là bị truyền thông Thiên Lạc lấp liếʍ quá nửa.
Điều này có nghĩa là Tư Phù Khuynh ở trong giới giải trí không có bất kì nguồn nhân mạch nào.
Mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Giang Trường Ninh dừng một chút, lại hỏi: “Kí hợp đồng rồi?”
“Vãn chưa.” Tư Phù Khuynh uể oải nói, “Đến lúc đó tiếp tục thương lượng.”
“Công ty không coi trọng quảng cáo này, nếu không sẽ không để cho cậu đến thử vai.” Giang Trường Ninh lại cau mày, “Nếu như kí hợp đồng, công ty sẽ nhận hoa hồng.”
Hợp đồng mà Tư Phù Khuynh kí với truyền thông Thiên Lạc là mức thấp nhất, phân chia 1-9.
Tư Phù Khuynh 1, truyền thông Thiên Lạc 9.
Trong khi đó, người quản lý của bọn họ còn ăn hoa hồng, tiền đến tay Tư Phù Khuynh đã ít lại càng ít hơn.
Cùng thuộc nhóm Starry Sky Girls, Tư Phù Khuynh không có trợ lý cũng không có thợ trang điểm, không giống như nhóm trưởng Mạnh Tuyết, sau lưng có cả một đoàn đội.
“Ừ.” Tư Phù Khuynh hời hợt nói, “Tớ đang chuẩn bị chấm dứt hợp đồng.”
Nghe câu này, Giang Trường Ninh trầm mặc.
Chấm dứt hợp đồng với Thiên Lạc, quá khó, thực sự quá khó.
Chưa kể, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng.
Giải quyết kiểu gì?
Tư Phù Khuynh nhìn Giang Trường Ninh bằng đôi mắt cáo trong veo, mỉm cười: “Ninh Ninh, nếu sau này tôi đứng lên, cậu có theo tôi không?”
“Cậu có thể đứng lên được rồi nói tiếp.” Giang Trường Ninh thản nhiên nói, “Ngay cả cơm cũng không biết nấu.”
“Thật ra......” Tư Phù Khuynh nghiêm túc, “Trừ nấu cơm thì những cái khác tớ đều biết.”
Giang Trường Ninh không để ý đến những lời này: “Đi thôi, đi ăn lẩu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Hai người đang đi trên đường, nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám ở đối diện.
Người phụ nữ có khí chất tốt dáng người đẹp, không hề cố tình trang điểm thành dáng vẻ của phụ nữ trẻ tuổi.
Khi sắp đi qua hai người họ, người phụ nữa đột nhiên ngã xuống.
Trên môi không một giọt máu, đến tay cũng chuyển sang màu xanh tím.
Đôi mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đang hôn mê sâu.
Giang Trường Ninh lùi lại một bước: “Ăn vạ đấy à?”
Đừng trách cô ấy nghĩ như vậy, loại chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra.
Tư Phù Khuynh ngồi xổm xuống, cau mày nói: “Tim đập yếu ớt, nhịp tim là 30 nhịp/phút, vẫn đang tiếp tục giảm, tỉ lệ sống sót ước tính khoảng 18%, 19%.”
Giang Trường Ninh sửng sốt: “Tư Tư, cậu đang nói gì thế?”
“Gọi xe cứu thương.” Tư Phù Khuynh nhanh chóng di chuyển tay, nhéo vào mấy huyệt đạo của người phụ nữ, “Bệnh tim của cô ấy tái phát, cần phải lập tức cấp cứu.”
Giang Trường Ninh vẫn chưa kịp hỏi gì, lập tức gọi điện thoại.
Bên này, Từ Nhược Đồng giận dữ đi ra ngoài.
“Khinh Nhan, tôi thực sự phụ luôn cái thương hiệu rác rưởi này rồi.” Từ Nhược Đồng phẫn nộ, “Danh tiếng còn chưa có đã bắt đầu ra vẻ.”
“Lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với mấy người bạn tốt trong trong giới, để cho bọn họ ngay cả người mẫu cũng không tìm được!”
“Nhược Đồng đừng giận nữa, chỗ tôi có một suất thử vai người mẫu của một thương hiệu khác, đến lúc đó cho cô.” Lâm Khinh Nhan an ủi cô ta, “Đúng rồi, ảnh của Tư Phù Khuynh.”
Cô ta giấu kĩ quá, tẩy trang rồi nhưng vẫn đeo khẩu trang.” Từ Nhược Đồng cười lạnh một tiếng, “Cô cứ chờ đó mà xem, tôi nhất định sẽ lột mặt nạ của cô ta xuống.”
Lâm Khinh Nhan có chút lo sợ: “Cô phải chú ý cẩn thận một chút.”
“Đừng nói nữa Khinh Nhan, tôi nhìn thấy Tư Phù Khuynh rồi, cô ta thế mà lại đánh người.” Từ Nhược Đồng nắm chắc thời cơ, đẩy trợ lý bên cạnh cô ta, “Nhanh đi, nhân lúc cô ta không chú ý, tháo khẩu trang cua cô ta xuống.”
Tháo được khẩu trang của Tư Phù Khuynh, thì có thể chụp được ảnh của con ma lem này rồi.
Về phần người phụ nữ đang nằm dưới đất kia, là Tư Phù Khuynh đánh, không liên quan gì đến cô ta.
Cô ta rất bận, cũng không có rảnh để bị người khác ăn vạ.