Nguyện Nguyện

Chương 23

131.

Bầy chó sủa quá hăng, lại còn sủa lớn nữa. Nếu cứ kệ chúng nó thì hàng xóm sẽ gõ cửa mát.

Cậu mặc đồ đàng hoàng rồi mở cửa. Trì Trệ và Rốp Rẻng vội vàng vây quanh cậu, đánh hơi xem quanh người cậu có mùi lạ nào không, thậm chí còn đòi cậu bế lên xem có vết “chó” khác gặm không.

Chúng còn canh chừng cậu trong bếp nữa. Cậu loay hoay làm món trứng xào cà chua, canh rong biển, với cơm là xong bữa trưa.

Trì Nghiệm đã mua thức ăn cho chó nên chúng không còn ăn ké mì với họ nữa.

Sau khi ăn xong, nhiệm vụ rửa chén thuộc về nó. Cậu nghỉ trưa một lát, hai giờ chiều rời cửa, đi học.

Trong lúc nghỉ hè thì cậu làm gia sư dạy kèm cho một em lớp 8 và một em lớp 9, một em buổi sáng với một em buổi chiều. Việc nhẹ, lương cao hơn phát tờ rơi.

132.

5 giờ chiều, cậu rời khỏi nhà học sinh. Trên đường về nhà, cậu mua hai cân vải.

Sau khi ăn tối, cậu và nó chen chúc trong bếp. Nó rửa chính, cậu rửa phụ.

Rồi họ dắt chó đi dạo.

Có điều, hôm nay cậu không cho nó dắt chó, chỉ đi dạo.

Lúc đầu, nó phụng phịu. Chợt thấy cậu đặt phòng ngoài bàn lễ tân, nó mới hiểu.

Phòng tình nhân, đạo cụ tình ái đủ đầy trong phòng. Nó nhặt trứng rung, háo hức muốn thử:

– Chơi không em?

Cậu không ngờ phòng tình nhân có mấy món này, lần đầu cậu thấy đồ chơi. Chợt cậu nhớ tới cái chết của Ô Kiều, cậu hơi sợ:

– Em sợ mấy thứ này không sạch. Nếu anh muốn thử… thì sau này mình tự mua rồi hẵng thử nha?

Cậu chỉ đề nghị bằng mồm thôi. Nếu nó cứ đòi thử, chắc cậu không từ chối được.

May mà nó thương cậu. Nó ném trứng xuống, ôm cậu vào lòng:

– Anh xin lỗi em, anh đã không cân nhắc đến việc đó.

– Hôm nay không chơi đồ được, em bù anh phần khác nha? Được không? – Cậu chưa từng nói thẳng như thế. Tính ra thì, người kia là Trì Nghiệm. Dẫu có đỏ mặt thì cậu cũng phải nói hết những lời ngại ngùng này.

– Vậy em dùng… – Nó hôm môi cậu, rồi nói lại – em lên trên đi. Tư thế đó gọi là “cưỡi ngựa”. Tụi mình còn chưa thử với nhau đâu.

– Lúc nãy anh không định nói “cưỡi ngựa” phải không?

Nó nhìn cậu, không định cãi lại.

Cậu biết nhìn mặt đoán ý mà. Trước mặt cậu lại người trong lòng cậu nữa, cậu hỏi thẳng:

– Lúc nãy anh định bảo em dùng miệng. Anh muốn em bú ©υ anh, phải chứ?

– Phải. Anh sợ việc đó gợi lại mấy chuyện em không muốn nhớ.

– Anh để ý à?

– Để ý gì?

– Để ý chuyện em với Ngộ Tinh Diểu.

– Anh không để ý chuyện đó. – Giọng nó buồn xuống – Nhưng mà anh hối hận.

– Hối hận gì vậy?

Cậu đang ngồi trên đùi nó. Hai người đối mặt nhau, nó kéo cổ ảo cậu xuống, lộ vết sẹo bỏng trên vai cậu. Nó giải thích:

– Hối hận vì đã để lại vết sẹo này. Nó không biến mất được. Anh nên đối xử tử tế với em sớm hơn. Hối hận vì anh đã tốt khi đã muộn. Trước đó, anh cứ bắt nạt em hoài.

– Vâng. – Cậu nhẹ giọng đề nghị – Thế, anh hôn nó một cái đi.

Trì Nghiệm làm theo lời cậu, hôn nhẹ lên vết sẹo bỏng.

– Anh hôn rồi. Em không còn đau nữa. Anh mau quên chuyện này đi nhé, được không?

Nó vùi đầu vào hõm vai cậu, đáp:

– Được.

133.

Cậu chỉ hỏi nó có để ý mối quan hệ giữa cậu và Ngộ Tinh Diểu trước kia, chứ không dám hỏi nó có thể yêu cậu mãi không. Cậu cũng không đòi một câu hẹn đời đời kiếp kiếp.

Cậu chẳng thể canh nó mãi mãi.

Đòi nó chỉ yêu mình cậu, việc này quá ích kỷ. Cậu không muốn tình yêu ích kỷ này sẽ trở thành gánh gặng của nó trong tương lai.

Cậu cảm kích nó đã mang bữa sáng cho cậu, cảm kích nó đã ôm lấy tấm thân lầm lỡ này, chuyển trường để cậu tiếp tục bước đi con đường học vấn.

Cảm ơn nó đã đến kịp. Sau khi bà mất, nó bước vào tim cậu, để cậu không hề cô đơn, rằng cậu không phải là cô hồn dã quỷ vất vưởng giữa đời.

Cũng cảm ơn nó đã trở về sau hai trăm ngày đằng đẵng ấy, cho cậu biết rằng cậu không bị vứt đi.

– Trì Nghiệm à. – Câu yêu thương hết lòng chẳng thể thốt nên lời, cậu đành hôn lên đuôi chân mày của nó.

Cậu chưa nói gì cả, nhưng nó hiểu.

Và nó đáp:

– Anh cũng yêu em, Lê Nguyện.

134.

Nó cầm bao lên. Cậu cản tay nó để nó khỏi xé vỏ:

– Khỏi dùng nó nữa nha?

Nó sung sướиɠ đồng ý.

Cậu tháo quần áo xuống, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt nó. Nó nhìn chằm chằm vào thân dưới của cậu, khiến cậu ngại, cậu cản:

– Anh đừng nhìn nữa mà.

– Ừ. – Nó cũng không làm khó cậu nữa.

Cậu cầm mảnh lụa đỏ giữa đống đồ chơi lên rồi bịt mắt nó. Cậu đâu ngờ mảnh lụa này mỏng tanh, không che được gì cả. Nó thấy hết.

Thấy cậu tự đổ gel bôi trơn ra tay, tự với tay ra sau, tự nới rộng chính mình.

Thao tác không quen, nhìn non tay lắm. Cậu sợ làm lâu khiến nó nóng lòng, bèn thở hổn hển rào trước:

– Anh đừng gấp.

Nó lén nhìn cậu, yết hầu nhích lên nhích xuống, lạc giọng:

– Anh đâu có gấp.

Cậu tự nới một lúc, cảm thấy ổn thì thêm gel vào tay để tuốt quanh thằng nhỏ cứng cáp của nó. Vừa chạm tay vào là sức nóng từ thằng nhỏ hâm lại lớp gel lạnh lẽo trong tay cậu.

Tầm nhìn trước mắt nó phủ một lớp vải đỏ, có dáng cậu từ từ hạ thân xuống, nuốt cả thằng nhỏ của nó vào người.

135.

Giữa trận, nó tự tháo mảnh lụa đỏ xuống. Mọi hình ảnh mơ hồ trở nên rõ ràng: da trắng nõn nà, đầu ngực hồng phớt.

Cậu dạng chân bên hông nó, nhấp nhẹ, miệng dưới mυ'ŧ lấy thằng nhỏ nóng hừng hực.

Mấy khi ngồi yên, nhàn nhã trên giường như lúc này, nó nâng tay cậu lên, hôn sợi chỉ đỏ ở đó rồi hỏi:

– Anh đi lâu đến thế. Em có nhớ anh không?

– Nhớ. – Cậu gật đầu – Nhớ anh lắm.

– Nhớ đến mức nào? – Nó nâng hông khiến thằng nhỏ thúc sâu hơn – Có tự sướиɠ không?

Cậu rên khẽ, eo nhũn ra, không trả lời.

Nó ngồi lên, ôm cậu rồi đè cậu xuống, hỏi tiếp

– Nhớ thế nào? Có thủ da^ʍ không? Chơi đằng trước hay đằng sau?

Nó vừa nhấp vừa hỏi:

– Trả lời anh xem nào? Hửm?

Cậu không lái sang chuyện khác được, đành thật thà đáp lại:

– Có một lần… mơ thấy anh… xong tỉnh lại… em…

– Em sao cơ?

– Em… tự sờ…

– Ồ… Sờ chỗ nào? Trước hay sau? Tự sờ với anh sờ, nào sướиɠ hơn?

Cậu xấu hổ che miệng nó:

– Anh đừng hỏi nữa mà…

– Không hỏi này nữa, hỏi khác nhé. Em mơ thấy anh làm gì? Chắc chắn không mơ thấy mấy việc trong sáng rồi, không thì sao nửa đêm tự sướиɠ được chứ.

Bàn tay che miệng nó tê dại, cơn tê ấy truyền vào tim. Giấc mộng xuân đẹp đẽ ấy, tỉnh lại mấy ai nhớ?

Nó trêu cậu quá, cậu đành bật lại nó:

– Em mơ thấy lần đầu trên sân thương: anh ra nhanh.

Nó không giận, không ngại, còn cười lớn:

– Thế thì em phải quý trọng cái lần ấy đi. Những đêm sau này, dù muốn dù không thì em cũng không xuống giường nổi đâu.