125.
Chưa kịp đυ. xong, còn bị chó cắn. Thôi, tối nay ôm vợ ngủ, sờ tí chắc không sao.
Con chó này còn ngủ giữa mình với vợ nữa!!!
Sau mấy ngày bên nhau thì bình thường Trì Trệ sẽ không nổi điên, không ghét Trì Nghiệm, không để ý đến nó. Hễ chó thấy nó đè cậu xuống là chó sẽ gâu gâu gâu điên cuồng đuổi theo nó, cắn nó.
Chuyện này hành nó mệt nghỉ. Nó nằm ngoài rìa, vợ nó nằm trong, chó nằm giữa sáng như bóng đèn điện.
Nó chỉ cần cử động nhẹ là chó tỉnh lại liền, nhìn nó với đôi mắt vô tội, đến cả tấn công ngầm cũng trở thành một kế hoạch hoang đường!
Thêm một đêm thất bại. Một người một chó, mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối cùng, nó phải trốn vào toilet.
Rõ ràng vợ đã ở bên mình mà không được ôm, không được sờ, không được đυ., lại còn phải thủ da^ʍ trong nhà vệ sinh.
Nó tuốt được một nửa thì chó theo vào. Nó không thân thiện với chó luôn:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Mày không có chim à? Nhìn của tao làm gì?
Chó nghe thôi, chứ không hiểu. Chó tự hỏi tại sao cái người này tối lửa tắt đèn mà không chịu ngủ? Ngốc quá đi.
Trì Trệ thấy Trì Nghiệm bận việc, quay đầu thấy anh Lê Nguyện tìm nó, bèn nghĩ: “Anh tôi lo lắng cho cái tên thiểu năng trí tuệ mất ngủ này. Để tôi dẫn tên này về vậy.”
Thế là chó cắn ống quần nó, kéo ra ngoài:
– Ngủ thôi, ngủ thôi! Mau về ngủ đi!
– Nhả ra!!! Quần ông đây mới mua luôn!!! Con chó ngốc này! Nhả ra! A!!! Quần mới quần mới…
Nhìn chó giật quần thành công mà nó ngậm ngùi:
– Hay lắm! Hay lắm! Quần mới mua có dấu răng chó.
Nó muốn đấm chó lắm rồi! Nắm tay nó sẵn sàng rồi!
Nó đuổi theo chó.
Cậu vui vẻ cười tít mắt. Trì Trệ vui theo, tự cảm thấy mình là em trai đáng đồng tiền bát gạo của cậu.
126.
Hai người một chó lại nằm trên giường.
Không được làʍ t̠ìиɦ, không được đánh chó. Nó phải làm sao?
Nó nhìn cái lều trên người, nhớ đến cậu mà lửa tình bừng bừng. Ngược lại, chó nằm kế bên ngủ say như heo.
Hè nóng. Trì Trệ ngủ phải thè lưỡi ra thở. Lưỡi chó đáp lên vai nó, để lại một mảng nước dãi.
Nó ghét, nó đẩu chó ra. Chó ư ử mất tiếng rồi nằm lên tay cậu.
!!!
Gì đây? Gì đây hả? Tao còn chưa gần gũi cậu ấy mà mày đã nằm luôn rồi!
Trì Nghiệm ghen tuông, trong lòng mài dao mần thịt chó!
127.
Tiếc là, không những không được ăn thịt chó mà nó còn phải vào vai một ông anh tốt.
Để tìm được hạnh phúc cho chính mình, nó phải tìm hạnh phúc cho Trì Trệ trước.
Thế là nó đến cửa hàng vật cưng lựa hoài chọn mãi, chọn con đẹp nhất cửa hàng. Nó vung tay, ném tiền, hốt chó đẹp về yêu đương Trì Trệ.
Nó đặt tên theo đôi cho chó mới mua luôn – ấy là Rốp Rẻng.
Trì trệ – Rốp rẻng, Trì Nghiệm – Lê Nguyện, một mái ấm bốn tấm thân, hạnh phúc hân hoan ngập tràn.
“Một mái ấm bốn tấm thân” không sai, “hạnh phúc hân hoan ngập tràn” thì chưa chắc. Lý tưởng là lý tưởng, hiện thực là hiện thực. Không khác nhau, làm sao có “hiện thực”?
128.
Chiếc giường nhà cậu đã phải gánh quá nhiều. Ban đầu có mình cậu nằm, thỉnh thoảng nó sẽ qua đêm tại nhà cậu, sau đó là một mình cậu với một chú chó, rồi cậu và nó và hai con chó.
Vị trí nằm không thay đổi: vẫn là cậu và nó nằm ngoài, bầy chó nằm giữa. Thêm một cái bóng đén, nó muốn rờ eo cậu cũng khó.
Trời giao sứ mệnh, chuyện này có là gì đâu. Nó nhịn! Nó sẽ giúp tụi chó bồi dưỡng tình cảm, yêu đương. Khi tụi chó biết tình yêu đẹp đẽ bao nhiêu, ắt sẽ không cản trở nó yêu cậu.
Nhịn thì nhịn, nhưng trời nóng quá.
Trì Trệ nằm trên, chảy dãi xuống vai nó. Rốp Rẻng nằm dưới, chảy dãi xuống cẳng nó.
Hai mảng dãi chó khiến nó nổi sẩy. Sáng nào tỉnh giấc, nó quơ tay cũng hốt được một nhúm lông chó.
Rõ ràng nó còn chưa ra sức trên giường mà nó đã thấy mệt mỏi như thể đêm qua nó cày bảy hiệp vậy.
Nó còn chưa cày hiệp nào cả!!!
129.
Ngày thứ mười kể từ lúc Rốp Rẻng về nhà, nó chớp thời cơ lúc hai chó đang nô nhau ngoài phòng khách thì kéo cậu vào phòng ngủ rồi khóa trái.
– Cởi lẹ, cởi lẹ còn làm! – Nhìn dáng vẻ gấp gáp của nó mà cậu bật cười – Nguyện Nguyện ngoan nào. Đừng cười, làm xong giúp anh đi. Anh nhớ em lắm.
Cậu vui vẻ hôn nó, thủ thỉ:
– Em cũng nhớ anh. Không thể cho chó vào nữa, giờ chỉ có chúng mình thôi.
Những lời này! Trì Nghiệm nhận lệnh bất chấp mọi thứ. Nó đè cậu xuống nệm, kéo quần cậu bằng chân.
Lửa cháy bừng bừng, súng đã lên nòng, chuyện đâu vào đấy. Nó chuẩn bị nắc cậu thì nó nghe thấy tiếng chó sủa ầm ngoài cửa, vừa sủa vừa cào cửa. Ồn ào.
Trì Trệ: Gâu gâu gâu!
Rốp Rẻng: Ẳng ẳng ẳng!
Bầy chó còn cúi xuống khoảng trống giữa cửa và sàn nhà, nhìn xung quanh, định chen vào nữa.
Nó thấy hơi khó hiểu.
Mà thôi kệ. Dù thế nào thì lần này nó phải cày được một hiệp!
Kệ bầy chó. Trời đất bao la, đυ. vợ trên hết!!!
Quyết tâm là thế. Có điều, bầy chó sủa dữ quá, thiếu điều khí tụ đan điền, rồi xả hết ra bốn phương tám hướng quanh chúng khiến đầu nó ong ong tiếng chó sủa.
Không thể chịu được nữa! Ồn ào chết đi được!
Nó nhịn mãi mới đυ. cậu mà bị nhiễu như thế, nó rút ra, thắc mắc:
– Sao nó kêu sủa hăng dữ vậy? Tao kiếm ghệ cho mày mà mày còn không vừa lòng nữa hả?
Áo quần cậu xộc xệch. Cậu ngồi dậy, thảo luận với Trì Nghiệm:
– Hình như Rốp Rẻng là con đực.
– Thế hả? Lúc mua, anh cũng không để ý. Em kiểm tra rồi à?
– Ừ. Trì Trệ… cũng là con đực.
Trì Nghiệm vẫn không rõ vấn đề ở đây là gì, thắc mắc tiếp:
– Ờ, thì sao?
Lê Nguyện nghiêm túc bàn về xu hướng tính dục của chó với Trì Nghiệm:
– Nếu không có bất ngờ gì thì cả Trì Trệ lẫn Rốp Rẻng nên thích cɧó ©áϊ chứ nhỉ?
Đù! Nó hiểu rồi! Lúc nó mua chó, nó cũng không nghĩ đến. Nó nghĩ Trì Trệ vừa lùn vừa xấu, vừa gặp chó đẹp nhất tiệm thì yêu thôi.
Uổng công nó chọn con đẹp nhất! Đẹp thì được gì? Đẹp mà lại là chó đực à???
130.
Như mọi ngày, Trì Nghiệm mắng chó.
Nó lại mắng chó, ngày nào cũng mắng chó.
Hồi đầu nó chỉ mắng một con. Nay nó phải mắng đến hai con.
Chó sủa ngoài phòng, nó mắng trong phòng, không gian mắng chửi xô bồ.
Cậu Lê Nguyện được đôi bên tranh nhau bật cười khanh khách, hớn hở ôm nó, hôn vào yết hầu của nó, nhắc nó:
– Không được mắng mấy em trai.
Nó thúc ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng hoàn toàn vào trong cậu, nũng nịu:
– Đây còn có “em trai” nữa nè, em thương nó đi mà.