Nhánh Xuân Mưa Thu

Chương 19

Một tiết học ngắn ngủi khoảng bốn mươi phút trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, đặc biệt là vào những ngày cuối thu mát mẻ như thế này.

Các cô gái hầu như không cần tiếng chuông nhắc nhở, nhìn vào điện thoại di động canh thời gian thật chuẩn, trước khi chuông reo hai ba phút liền trở về lớp học, tụi con trai thì tương đối khác, họ muốn ở lại trên sân thêm một lúc nữa mới cảm thấy thỏa mãn.

Khi trở về phòng học chắc chắn phải đi qua căn tin cùng với dãy hành lang trải dài hoa tử đằng, Diệp Nhứ chậm rãi đứng dậy khỏi bãi cỏ, vỗ vỗ mông, đi về cùng với Ô Thiên Tứ, cô đánh rơi que kẹo dọc đường.

Cô nghiêng đầu sang để cùng nói chuyện với Ô Thiên Tứ, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Lương Gia Hoằng một chút, động tác của bọn họ dường như đã chậm lại, chuẩn bị kết thúc, trong khi cầu thủ đá bóng bên kia vẫn còn đang chạy vội.

Diệp Nhứ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Tớ muốn mua một chai nước, cùng tớ đi căng tin đi.”

Ô Thiên Tứ gật đầu.

Diệp Nhứ loay hoay không biết nên chọn đồ uống thể thao hay nước khoáng, suy nghĩ một hồi, cô cầm lấy hai chai nước khoáng giá ba tệ một chai.

Khi thanh toán tiền xong bọn họ vừa bước ra liền tình cờ gặp các nam sinh, mỗi chàng trai đều đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, nhưng họ đều rất phấn chấn.

Diệp Nhứ tự động không để ý đến những người khác, trong mắt chỉ có mỗi Lương Gia Hoành đứng ở phía sau, áo khoác của anh treo trên cánh tay phải, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ lấp lánh dưới nắng thu.

Diệp Nhứ nắm chặt chai nước khoáng, cúi đầu đi tới, không nhìn anh, cũng không nói lời nào, chỉ đưa nước khoáng cho anh.

Lương Gia Hoằng dừng lại giây lát, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy, còn chưa kịp nói lời nào, Diệp Nhứ đã quay đầu bỏ đi rồi.

Ô Thiên Tứ đợi cô ở chỗ cũ, nhìn gương mặt ửng đỏ của Diệp Nhứ mà nở nụ cười: “Ồ ~ thì ra cậu mua nước không phải cho chính mình uống à? Yêu đương với bạn cùng lớp thật tốt, tớ cũng muốn mua nước cho bạn trai.”

Diệp Nhứ cầm chai nước của mình, trong lòng như tràn đầy gió xuân, hờn dỗi nói với Ô Thiên Tứ: “Cậu làm sao lại đáng ghét như vậy?”

“Tớ đáng ghét? Bạn nhỏ à, tớ biết trong lòng cậu thật ra rất thích tớ đáng ghét như vậy, nếu đã là thế, tớ liền đáng ghét cho cậu xem.”

Diệp Nhứ bật cười: “Cậu thôi đi mà.”

Hai cô gái xô đẩy lẫn nhau, hoa tử đằng rơi xuống, hoa rơi phất phơ, tỏa hương thơm khắp lối đi.

Một vài nam sinh trong lớp ồn ào hò hét, trong số đó không thiếu Trương Tề, cậu ấy là người ồn ào nhất.

Trương Tề vẫn luôn là cái bộ dạng nói năng ngọt xớt đó, cậu ấy nói: “Được rồi được rồi, các anh em, đừng ghen tị, chúng ta muốn uống nước thì phải tự mình mua.”

Thi Hữu Hào hất tóc, đối mặt với Lương Gia Hoằng nói: “Cậu mẹ nó sẽ sớm giống như Trần Tái Bắc, thực là mệt mỏi.”

Bọn họ vào căng tin để mua nước, chỉ để lại Lương Gia Hoằng đứng ở lối vào căng tin, giống như là đang cô lập anh.

Lương Gia Hoằng không nói gì mà chỉ cười, đôi mắt đen long lanh toàn là nhu tình mật ý, anh mở nắp chai nước, ngửa đầu lên uống nước, hầu kết của anh lăn qua lăn lại, nhưng đôi mắt anh vẫn luôn dõi theo Diệp Nhứ ở trước mặt.

*Nhu tình mật ý: tình cảm dịu dàng ngọt ngào sâu đậm

…….

Nhà trường có lẽ đã nhận ra rằng mùa thu thực sự đã tới rồi, các học sinh bắt đầu khoác lên mình những bộ đồng phục học sinh rực rỡ màu sắc, khuôn viên trường không còn toàn là một màu đen, loại này màu sắc rực rỡ nhưng trong mắt các học sinh trông rất không hài hòa thống nhất, thế nên vội vàng thúc giục

xưởng may quần áo, cuối cùng hôm nay đồng phục học sinh mùa thu và mùa đông đã được phát cho học sinh lớp 10.

Sau khi tiết học vật lý cuối cùng kết thúc mọi người được yêu cầu tan học trễ một chút, không lâu sau Trương Hoàng Kim đứng trước bục giảng và gọi tên để phát đồng phục.

Đó là hai bộ áo khoác, trang phục mùa thu và trang phục mùa đông, khi nhận về tay ai cũng phản đối, nói xấu quá, ghét bỏ nói không mặc.

Thầy chủ nhiệm nghiêm mặt mắng: “Mặc hay không mặt là do các em quyết định hả? Vào trường học thì phải tuân thủ quy định của nhà trường, không phải học sinh cuối cấp nào cũng mặc đẹp đâu, tôi thấy bộ đồng phục này của trường rất tốt, nó bền lại còn rất ấm.”

Thế là tâm lý nổi loạn của mọi người đều bị dập tắt, yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Diệp Nhứ từ đầu đến cuối cũng không có xem qua, dù sao cô cũng cảm thấy chiếc áo khoác này rất đẹp, mặc dù có chút khác biệt so với chiếc áo cô nhìn thấy trên xe buýt mấy năm trước, nó là phiên bản mới, nhưng nó cũng không phải là xấu.

Trương Hoàng Kim sau khi phát đồng phục xong, cô ấy đánh dấu vào danh sách và nói: “Nếu có kích thước nào không phù hợp, hoặc nếu muốn thay đổi số lượng, ngày mai báo lại cho tớ, nếu không báo tớ sẽ không chịu trách nhiệm .”

Ngay khi mọi người giải tán Diệp Nhứ liền ôm lấy đồng phục học sinh đi qua chỗ Trương Hoàng Kim, Trương Hoàng Kim không cần đoán cũng biết Diệp Nhứ muốn nói cái gì.

Cô ấy hỏi: “Muốn tớ đem đồng phục về phòng ký túc xá?”

Diệp Nhứ gật đầu, ngoan ngoãn giống như cún con.

Trương Hoàng Kim dịu dàng cười cười, nhận lấy đồng phục học sinh từ trong tay cô: “Đi đi, cứ yên tâm mà hẹn hò.”

“Yêu cậu, Hoàng Kim!”

Diệp Nhứ đeo cặp đi học màu hồng nhạt làm bằng da PU trên lưng, vui vẻ đi đến chỗ của Lương Gia Hoằng.

*Da PU: một loại da tổng hợp, là loại chất liệu giả da, có độ mềm mại gần giống với da thật nhất.

Trên góc bàn của Lương Gia Hoằng có một chai nước mà anh đã uống một nửa, Diệp Nhứ qua đầu lại nhìn ly nước trên bàn của mình, khóe miệng cong lên, cô thích kiểu tiếp xúc lơ đãng này.

Lương Gia Hoằng nhét đồng phục học sinh vào học bàn, anh không định mang nó về nhà tối nay.

Diệp Nhứ nhẹ giọng nói: “Cậu không mang về sao? Lỡ như có người lấy đi thì làm thế nào?”

Lương Gia Hoằng: “Không sao, đi thôi.”

Lúc hai người ra khỏi phòng học, Diệp Nhứ nói: “Cậu không thích xách đồ à?”

“Mang theo quá phiền.” Lương Gia Hoằng nhìn đến cặp sách của cô, khóe miệng nhếch lên: “Sao hôm nay lại xách cặp?”

Cô thường để cặp sách của mình trực tiếp trên chỗ ngồi khi có tiết tự học vào buổi tối, hoặc nhờ Hoàng Kim mang về giúp.

Diệp Nhứ lắp bắp nói: “Tớ… Tớ chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, tớ muốn mua chút đồ.”

“Mua gì vậy?”

Diệp Nhứ liếc nhìn anh một cái, đang nghĩ anh đang thật sự không hiểu vẫn là giả vờ không hiểu, nhưng anh lại hỏi một cách rất thẳng thắn tự nhiên, Diệp Nhứ cảm thấy anh thật ngu ngốc.

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Lương Gia Hoằng không hỏi nhiều nữa, vươn tay cầm cặp sách của cô như cầm một con gà, anh cong cong khóe miệng nói: “Bạn nhỏ à cặp sách không có cuốn sách nào sao?”

Diệp Nhứ cãi lại: “Cậu còn không có cặp sách kìa.”

Lương Gia Hoằng đút tay vào túi quần, anh nói: “Nhà của chúng ta có một cái cặp sách là đủ rồi.”

Lúc đầu Diệp Nhứ cũng nghe không hiểu, suy nghĩ kỹ càng một hồi mới hiểu ra, sau đó đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy hai bên vai nặng trĩu, giống như gánh nặng của một gia đình thật sự đè lên người cô.

Lương Gia Hoằng lại nói: “Cậu phải giữ nó cho tốt vào, nó là tài sản của chúng ta.”

Diệp Nhứ bị sự nghiêm túc của anh làm cho buồn cười, cô hếch cằm nói: “Đây là tài sản của một mình tớ, không có phần của cậu đâu.”

Dáng vẻ của cô không duy trì quá mười giây, Diệp Nhứ nghiêng mặt nhìn thoáng qua một bóng người phía sau, tóc hơi xoăn, đeo một cặp kính gọng vàng kiểu cũ, bụng bia, không hề nở một nụ cười nào đi về phía trước, đó không phải ai khác, chính là vị giáo viên chủ nhiệm tính tình thất thường của bọn họ.

Diệp Nhứ lập tức lúng túng, hơi nhích sang một bên, giữ khoảng cách với Lương Gia Hoằng, như thể họ chỉ vô tình đi cùng nhau.

Lương Gia Hoằng cũng nhìn thấy thầy chủ nhiệm, anh cũng không phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu cười cười.

Trên đường toàn là học sinh, đều mặc quần áo giống nhau, Từ Vệ Bình không để ý đến bọn họ, cũng không nhìn thấy, liền lập tức đi qua.

Diệp Nhứ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, không biết thầy chủ nhiệm thật sự không thấy hay là không muốn tính toán với bọn họ nên giả vờ không thấy.

Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ thật tuyệt vời, khi họ muốn cùng bạn tính toán liền có thể giữ bạn lại dạy dỗ thật lâu, khi không muốn cùng bạn tính toán thì sẽ cười nói chuyện cùng với bạn, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Đến khi ra tận cổng trường Diệp Nhứ mới thật sự thả lỏng.

Lương Gia Hoằng nhìn dáng vẻ của cô không khỏi mỉm cười, anh nói: “Cậu sợ Từ Vệ Bình sao?”

Diệp Nhứ: “Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Bị phát hiện thì bị phát hiện, nó có quan trọng không?”

Diệp Nhứ thấy rằng anh thẳng thắn đến mức không nói nên lời.

Cô nói: “Sẽ bị báo cho gia đình, còn có rất nhiều phiền phức, lỡ như bị phê bình thì sao?”

Lương Gia Hoằng nhướng mày: “Có tớ ở đây, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại ẩn chứa một thái độ cứng rắn khó cưỡng lại, có lẽ trong mắt anh, giáo viên, hiệu trưởng, chỉ là những người anh không muốn quan tâm, nhưng anh không muốn tạo ra những lời đồn nhàm chán, cho nên đôi khi anh giả vờ tuân theo quy định trường này.

Mặc kệ anh ta nói lời này là có ý gì, đối với Diệp Nhứ như vậy là đủ rồi, phải biết rằng, sức hấp dẫn của những lời này kết hợp với nhau thực sự là không thể cưỡng lại được.

Diệp Nhứ giả vờ không tin, Lương Gia Hoằng nghĩ rằng cô thực sự không tin, nhưng khi anh nhìn xuống, cô mỉm cười vui vẻ.

Lương Gia Hoằng nắm tay cô: “Sao hôm nay cậu lại mua nước cho tớ?”

Diệp Nhứ cảm thấy không thoải mái khi bị anh nắm tay, vì vậy cô giật tay ra, thoát ra rồi lại nắm lại.

“Tớ chỉ nghĩ rằng cậu sẽ rất khát nước.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta đúng là tâm linh tương thông.”

Diệp Nhứ ngọt ngào cắt ngang, sau đó hỏi: “Cậu rất thích chơi bóng rổ sao.”

“Chơi cũng được.”

“Tớ thấy cậu chơi rất tốt.”

Lương Gia Hoằng hơi bất ngờ: “Cậu có thể xem hiểu trận bóng rổ?”

Diệp Nhứ kiêu ngạo gật đầu: “Em họ của tớ chơi bóng rổ, cô ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường khi còn học trung học cơ sở, mỗi năm trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đều có thi đấu, không phải khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tớ sẽ đi tìm cô ấy chơi sao? Tớ liền đi theo cô ấy để xem thi đấu, tự nhiên cũng sẽ quan sát một chút, thật ra ngay từ đầu tớ đối với những thứ đó không có hứng thú, nhưng nhìn một lúc trong lòng luôn cảm thấy phấn chấn.”

“Em họ của cậu còn chơi bóng rổ?”

“Cô ấy chơi từ hồi học trung học cơ sở, cậu không biết có một trận bóng rổ ở trường trung học cơ sở sao?”

“Tớ biết, tớ biết, nhưng tớ không nghĩ tới nữ sinh cũng chơi bóng rổ. Em họ của cậu tên là gì?”

“Tần Duyệt.”

Lương Gia Hoằng đem cái tên này lọc trong đầu một lần: “Tớ không biết.”

Diệp Nhứ hơi thất vọng, cô thực sự rất nóng lòng muốn tìm thứ gì đó để làm với Lương Gia Hoằng. Cô nghĩ có lẽ Lương Gia Hoằng sẽ biết một người nổi tiếng như em họ của cô, dù sao thì họ đều ở cửa nam đọc sách, đều ở cùng một chỗ.

Nhưng cho dù vậy cũng không quan trọng, hiện tại và tương lai của anh đều thuộc về cô.

Diệp Nhứ lại một lần nữa giơ tay lên mỉm cười nói: “Sau này nếu có cơ hội chúng ta với em họ cùng nhau ăn cơm.”

Cô và em họ bằng tuổi nhau, sinh cách nhau chỉ tám ngày, tuổi thơ và thanh xuân của họ đều gắn liền với nhau, họ là người thân thậm chí là bạn bè, cô muốn giới thiệu chàng trai mình yêu với cô ấy, giống như năm đó cô ấy đã giới thiệu bạn trai của mình với cô.

Lương Gia Hoằng nói có thể, một lúc sau, anh dường như nghĩ ra điều gì đó, khẽ cười hỏi: “Vậy em họ của cậu có nên gọi tớ là anh rể không?”

Diệp Nhứ cũng cười, nhẹ nhàng đánh tay anh: “Cậu nhận họ hàng rất nhanh.”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã đọc tất cả các bình luận, bài thơ gốc đáng yêu tôi không phải là chiến sĩ, nó thực sự rất đáng yêu.

Tôi cũng thấy có thể để cho bọn họ có kết thúc mở, ngoại truyện.

Lúc đầu, tôi định viết cái này kết He, nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể tìm ra lý do để khiến họ tìm đến He.

Hôm qua tôi đã thảo luận với bạn trai về lý do chia tay của họ, tôi hy vọng biết được cảm giác như thế nào khi nhìn mối quan hệ này từ quan điểm của nam giới.

Bạn trai nói, em không nhận ra sao, họ đã được định sẵn để chia tay ngay từ lúc bắt đầu.

Tôi cũng chợt nhận ra, phải, nó đã được định sẵn, và tôi không thể lấy những lý do khác để làm tròn câu chuyện này và làm cho nó đi chệch khỏi thực tế, làm một cái kết he thật đẹp.

Họ được định sẵn sẽ không ở bên nhau mãi mãi, vậy thậm chí sẽ không có một kết thúc mở.