Môi nữ sinh so với anh tưởng tượng mềm mại hơn rất nhiều, đó là một loại cảm giác kỳ diệu khó có thể miêu tả.
Lương Gia Hoằng áp môi cô nhẹ nhàng mυ'ŧ, yết hầu khẽ lăn, nếm được một chút vị dâu tây thanh ngọt.
Đó là vị của son môi.
Lưng Diệp Nhứ dán vào tường, lúc này vách tường lạnh băng trở thành máy tản nhiệt cho cô, khoảnh khắc anh hôn tới trong nháy mắt cơ thể cô dâng lên một luồng máu nóng, trái tim đập loạn xạ như là muốn từ cổ họng cô nhảy ra ngoài.
Mùi hương nhàn nhạt trên người anh hình như có tác dụng thôi miên, Diệp Nhứ nhắm mắt lại, cô cảm thấy sức lực trên người bị hút đi, suy nghĩ bị đình trệ, giống như ngã vào đám mây mềm mại, càng lúc càng lún sâu.
Cô vô thức nắm chặt góc áo anh, cố gắng làm dịu đi nội tâm đang nhảy nhót không ngừng trong mình.
Gió nhẹ làm dịu đi hơi nóng trên khuôn mặt cô, theo bản năng cô ngẩng đầu phối hợp với anh, bàn tay đang vuốt ve má cô cũng khẽ đi chuyển xuống, ngón tay thon dài của thiếu niên lướt qua tai luồn vào tóc cô.
Không dùng bất kỳ kỹ năng gì, anh chỉ nhẹ nhàng hôn, nhưng hơi thở hai người đều bắt đầu hỗn loạn.
Cọ xát vài lần, Lương Gia Hoằng từ từ mở mắt ra, cô gái trước mắt nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, yên tĩnh nghe theo, giống như đang nói cho anh, cô hoàn toàn tin tưởng anh.
Sau cùng anh thơm nhẹ môi cô, kéo ra một chút khoảng cách với cô, gió lạnh xuyên qua giữa hai người, thổi tan nhiệt độ nóng bỏng vừa nãy.
Nụ hôn này chỉ là lướt qua rồi ngưng, anh không có tiến sâu, không quá mãnh liệt.
Diệp Nhứ vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, bên trong lưu lại vài phần lưu luyến dịu dàng, cô còn chưa kịp hoàn hồn lại, mơ mơ hồ hồ, cứ ngây ngốc nhìn anh.
Cách đó không xa tiếng xe đạp lạch cạch chạy qua ngõ nhỏ gập ghềnh, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, một người đàn ông trung niên theo con ngoặt quẹo đi vào.
Lúc này Diệp Nhứ mới bỗng nhiên phản ứng lại, người nọ đã đến gần, theo bản năng cô trốn vào trong l*иg ngực Lương Gia Hoằng.
Khóe miệng Lương Gia Hoằng cong lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai cô, bàn tay giữ sau gáy cô nhẹ nhàng trấn an, Diệp Nhứ dựa vào ngực anh, nhịp tim anh đập rõ ràng mạnh mẽ, hình như cũng có chút nhanh.
Thời điểm xe đạp rẽ vào còn mang theo ánh đèn mãnh liệt, chiếc đèn đặt trên đầu xe theo quán tính lắc trái lắc phải, ánh sáng cũng theo đó lắc lư qua lại.
Lương Gia Hoằng nghiêng mình chắn đi ánh sáng, Diệp Nhứ gần như bị anh bao quanh.
Người đàn ông đi xe đạp nhanh chóng biến mất ở đầu bên kia ngõ nhỏ, Diệp Nhứ không biết người kia đi ngang qua có tò mò quay đầu lại nhìn một cái hay không, hay trong lòng chửi thầm học sinh yêu đương sớm đúng là không biết xấu hổ, nhưng giờ phút này, ánh mắt hay suy nghĩ của người khác đâu quan trọng.
Diệp Nhứ bất giác ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên, cô nhìn thấy yết hầu hơi hơi nhô lên của anh, anh đang nghiêng đầu nhìn về hướng người đàn ông trung niên biến mất, làn da của Lương Gia Hoằng trắng trẻo, góc cằm thanh thoát sạch sẽ, phảng phất mang theo hơi thở mát lạnh thuộc về thiếu niên mười bảy.
Đây là chàng trai của cô, thế giới này chỉ có một người duy nhất, độc nhất vô nhị.
Cô thích anh, trời đất có thể chứng giám.
Trong cô từ tận đáy lòng trào ra vị ngọt nhè nhẹ, giống như kẹo mạch nha quấn trên đũa tre, sền sệt ngọt ngào.
Anh lại có thể hôn cô, cứ như vậy bất ngờ hôn cô.
Tuy rằng ngày hôm qua cô đã can đảm cúi xuống, mạnh bạo lén lút hôn anh một cái, nhưng sau này sẽ không bao giờ mơ ước quá mức nữa, sợ khiến anh cảm thấy cô quá chủ động, sợ anh sẽ như vậy mà khinh thường cô, xem cô như loại con gái đó .
Lại mừng thầm, cô đã hôn được rồi nha, cho nên tiếp tục phát huy thôi.
Cô nghĩ, điều này rồi sẽ xảy ra trong tương lai, từ từ sẽ đến. Ai biết bước này tới nhanh như vậy.
Sau này vào ban đêm cô thường xuyên hồi tưởng lại, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô mới phát hiện khi đó bề ngoài anh cũng không bình tĩnh hờ hững như vậy, ánh mắt anh, động tác anh miết vành tai cô, đều lộ ra sự khẩn trương thấp thỏm rất nhỏ.
Nhưng hiện tại cô không phát hiện ra điều gì, thậm chí cảm thấy anh hôn như vậy rất tự nhiên lưu loát, giống như một tay già đời, bộ dạng cũng có vẻ thẳng thắn.
Lương Gia Hoằng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng trong lòng, cúi đầu nhìn cô, trong ánh nhìn có tia trêu chọc.
Lương Gia Hoằng ngước mắt, có chút nghiêm trang nói: “Là vị dâu tây.”
“Hình như là vậy…” Diệp Nhứ nhỏ giọng đáp lại.
Cô thẹn thùng nhìn đi chỗ khác, cô thấy tường cao bên cạnh dọc theo nó có một ít loại đá cuội nhỏ bóng loáng, tựa sẽ sáng lên khi ánh trăng rọi xuống, giống như mặt nước lấp lánh trên sông.
Cái gì dâu tây với không dâu tây, người này sao lại hư như vậy.
Lương Gia Hoằng nở nụ cười, Diệp Nhứ dựa vào ngực anh, l*иg ngực anh vì cười mà hơi phập phồng chấn động.
Cô rầu rĩ nói: “Không cho cười.”
Lương Gia Hoằng không có ý ngừng cười, anh vòng tay ôm chặt lấy eo cô, cúi người ôm cô càng chặt, cô ở trong ngực cảm thấy như vậy thật ấm áp thoải mái.
Anh tựa cằm lên đầu cô, có chút lưu luyến cọ cọ.
Hóa ra cảm giác hôn một người con gái là thế này, hóa ra hôn một người con gái mình thích là thế này.
Diệp Nhứ an tĩnh rúc vào ngực anh, anh tự hỏi có phải cô vẫn chưa thỏa mãn hay không?
Mà Diệp Nhứ đang chờ đợi, chờ đợi động tác tiếp theo của anh, cô quả thực chưa thỏa mãn.
Không bao lâu sau đó, cô nghe thấy giọng nói đầy thăm dò, không nghiêm túc, anh hỏi: “Muốn hôn lần nữa không?”
Nhịp tim Diệp Nhứ bắt đầu đập dồn dập, như một đám bong bóng nổi lên từ mặt nước.
Kỳ thật không cần có câu hỏi này, anh có thể trực tiếp hôn cô, anh muốn làm gì đều có thể.
Cô gái trong l*иg ngực vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
“Được không?” Anh ghé sát bên tai cô, phát ra một âm thanh trầm thấp kéo dài.
Nhất định cần phải trả lời sao? Cô làm sao có thể tự nói ra điều đó, trên đời này sao lại có kẻ đại ngốc như anh vậy.
Diệp Nhứ bị chọc cười, xấu hổ vung vẩy nắm tay nhỏ, đấm xuống ngực anh hai cái, lẩm bẩm nói: “Không cần…”
Cô vừa nói vừa đẩy anh ra, thật ra chỉ là giả vờ, cô vốn dĩ không muốn đẩy anh ra, nhưng Lương Gia Hoằng cứ như vậy buông lỏng vòng tay.
Lương Gia Hoằng cho rằng cô thật sự không muốn, hơn nữa ngõ nhỏ này thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, cô rất thẹn thùng, thực sự không thích hợp.
Tương lai còn dài, không phải sao?
Anh nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nóng bỏng của cô, chạm lên bả vai cô, nói: “Vậy đi tiệm thuốc đi.”
Diệp Nhứ sửng sốt, nghĩ chỉ như vậy thôi sao? Không hôn sao?
Cô không để lộ ra vẻ thất vọng ở trên mặt, hơi cúi đầu ừ một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được ngắm nhìn anh.
Ánh đèn loáng thoáng phía trước phác họa rõ nét góc nghiêng của anh, đôi mắt thâm sau này so với bóng đêm còn đen hơn, giống một mảnh đất hoang yên tĩnh, nơi này không có một ngọn cỏ mọc, Diệp Nhứ thấy được ánh trăng bên trong lặng lẽ chảy xuôi, nhẹ nhàng vỗ về qua từng tấc đất, mà anh lại dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn xuống cô, chậm rãi mỉm cười với cô, như mặt nước giữa hồ trong suốt không gợn sóng.
Hai người đều rất thoải mái, thong thả đi trong ngõ nhỏ.
Trong tim Diệp Nhứ dao động đến rối tinh rối mù.
Vào đêm đó cô không thể nhớ rõ toàn bộ đã nói cái gì đã làm cái gì, nụ hôn kia cũng đã đủ để đặt tên cho cái đêm đó.
……
Hoa tử đằng nở rộ vào tháng bốn tháng năm, thời kỳ hoa nở đẹp nhất là tháng bảy và tháng tám, mùa hè nóng nực, từ xa xa đã có thể ngửi được mùi hương nồng đậm của nó, tới gần cuối tháng chín hoa tử đằng dần dần héo úa, xung quanh màu tím mỏng manh biến thành màu vàng nhạt khô héo, hương thơm cũng phai nhạt không ít.
Bên cạnh cổng trường học chính là quầy bán quà vặt, mà bên cạnh quầy bán quà vặt là một cái hành lang dài, nhìn qua có chút lâu đời, hẳn đã tồn tại từ khi trường mới thành lập, hàng lanh dài cũ kỹ bị những dây leo hoa tử đằng bao quanh, mùa đông, có một ít cành khô, mùa hè, là lúc hoa nở rộ, hoa tử đằng rũ xuống không trung múa lượn theo gió, đó là cảnh đẹp diễm lệ duy nhất ở trường học này.
Ánh mặt trời mùa thu lúc thì chói chang như thiêu đốt, lúc thì dịu dàng tựa hoàng hôn, chỉ cần không mưa, trên sân bóng cùng sân bóng rổ sẽ luôn có những thiếu niên chạy nhảy.
Tiết hai buổi chiều ngày hôm sau là tiết thể dục,ánh mặt trời lúc hai giờ không quá nóng cũng không râm mát, vừa vừa phải phải.
Tiết thể dục ở cấp ba không giống cấp hai, ở cấp hai là theo từng lớp, đến cấp ba nam nữ đều tách riêng, cho nên thường sẽ có hai lớp cùng học chung một tiết.
Lớp Diệp Nhứ học cùng lớp 2 bên cạnh, đến bây giờ, các cô cũng đã làm quen với không ít nữ sinh ở lớp 2, mặc dù chưa có nói chuyện qua, nhưng biết có cá nhân như vậy tồn tại, hơn nữa giữa người với người có mối quan hệ không thể tách rời, tôi biết cô, cô biết tôi, thường xuyên qua lại, tổng thể quen biết.
Giáo viên thể dục phụ trách bên nữ sinh bọn cô là một nam giáo viên, họ Đường, người đàn ông hơn bốn mươi hài hước dí dỏm, ăn nói khác người, khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.
Tiết thể dục ở cấp ba còn có một lợi thế chính là khi tới kỳ có thể xin nghỉ không chạy bộ, giáo viên vẫn sẽ tích vào danh sách.
Luôn có một số học sinh nữ tính cách hoạt bát, có thể nhanh chóng thân thiết với giáo viên, sau đó kêu than bụng đau không chạy được, giáo viên có thể làm gì với các cô bây giờ? Cũng chỉ là tiết thể dục mà thôi, mắt nhắm mắt mở liền cho qua.
Diệp Nhứ mới đầu cho dù tới kỳ cũng sẽ không đi xin nghỉ, mà là chịu đựng chạy xong, cũng không phải tiết thể dục nào cũng đến đúng ngày đầu đèn đỏ, cô cũng cảm thấy chưa tới mức không chịu được. Nói đến cũng lạ, lúc đèn đỏ cô rất ít bị đau bụng, cho nên lúc nhìn em gái đau đớn sắc mặt trắng bệch cô cảm thấy chính mình có phải có vấn đề, tưởng tượng nghĩ lại, khả năng là cô trời sinh không phải nhân vật chính, đau tới không đứng dậy nổi, khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng, chỗ nào sẽ khiến mọi người thấy thương tiếc.
Mà Lương Gia Hoằng luôn nói tay cô lạnh, đó cũng chỉ là tình huống ngẫu nhiên, ăn mặc phong phanh, cơ thể tự nhiên sẽ lạnh, thật ra nhiều lúc lòng bàn tay cô có ấm.
Nghĩ như vậy, cô không khỏi thở dài.
Giáo viên thể dục phân phó xong, thổi còi, hô to: “Chạy hai vòng, chạy không xong tôi sẽ ghi tên, các bạn tự mình tính toán! Chạy đi, mùa đông tới rồi, đừng để mình phát triển theo chiều ngang!”
Các học sinh nữ sôi nổi nở nụ cười, từng bước từng bước chạy đi, cả đội bước vào đường chạy.
Diệp Nhứ vừa chạy vừa nhìn về phía đám nam sinh bên kia, một mảnh đen nghìn nghịt, cô không thể tìm thấy bóng dáng Lương Gia Hoằng, cho đến khi rẽ vào một đoạn đường thẳng, đoàn chạy các cô lướt qua bọn họ.
Học sinh nam bên kia vẫn đứng trên sân thể dục, giáo viên đang giảng gì đó.
Trong bốn hàng Lương Gia Hoằng đứng ở hàng cuối cùng, đứng thứ ba từ phải sang.
Gió thổi tung mái tóc các cô gái, vội vã chỉnh lại tóc, khuôn mặt phủ hai vệt đỏ ửng nhàn nhạt, sợ đám học sinh nam thấy bộ dáng khó coi của mình.
Lại nghe giáo viên bên kia hét lên: “Đều đang nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy vẻ đẹp rực rỡ của con gái sao?”
Các học sinh nữ bật cười ra tiếng.
Diệp Nhứ thở hổn hển, cũng mỉm cười, cô vuốt một ít tóc, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng anh một lần nữa.
Hai đội ngũ đã cách nhau rất xa, cô lại có thể thấy được rõ ràng mắt Lương Gia Hoằng không nhìn phía trước, mà là tay đút túi quần, nghiêng người nhìn về phía bọn cô, học sinh nam bên cạnh cười hì hì đẩy đẩy anh, anh cũng không nhúc nhích, chỉ là cười nói vài câu.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, giả vờ chạy bộ một cách nghiêm túc.
Ngay sau đó, bên học sinh nam cũng tham gia chạy khởi động, bọn họ chạy nhanh hơn bên nữ, chạy một vòng đã đuổi kịp theo.
Trần Giai Lôi bỗng nhiên ai nha một tiếng, hờn dỗi hét lên đáng ghét.
Trần Tái Bác lúc đi ngang qua vỗ vỗ đầu cô, nói cô là tiểu chú lùn.
Diệp Nhứ cùng Lương Gia Hoằng cách nhau sáu hàng, cô không nhìn thấy anh, nhưng cô biết anh đang ở đó.
Sau khi chạy xong, Diệp Nhứ cùng Ô Thiên Tứ cười cười nói nói đến quầy bán quà vặt mua đồ uống uống, một số học sinh nam kia bắt đầu chơi bóng đá một số bắt đầu chơi bóng rổ.
Ô Thiên Tứ nói: “Ngày hôm qua thật sự nguy hiểm thật, tớ suýt chút nữa bị mẹ phát hiện, bà lại đem tớ dạy dỗ một trận, thật sự phiền chết mất, không hiểu được bọn họ sao lại có nhiều quy tắc như vậy, yêu đương là phạm pháp sao?”
Thiếu nữ xinh đẹp oán giận nhưng vẫn có vài một chút tế nhị.
Diệp Nhứ an ủi nói: “Không bị phát hiện là tốt, bọn họ chắc chắn cho rằng đối với bọn mình thì việc học quan trọng hơn.”
“Không phải, là mẹ tớ cảm thấy tớ không nên yêu đương lung tung, bởi sau này lớn lên phải tìm người đẹp trai giàu có, bây giờ đều là lãng phí thời gian.”
Diệp Nhứ lắng nghe, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua sân hai cái, chỉ trong vài giây cô đã tìm thấy bóng dáng Lương Gia Hoằng, anh đang ở trên sân bóng rổ, bộ dáng kia thật tập trung, mấy học sinh nam chạy đuổi theo một quả bóng.
Cô cảm thấy thật an tâm.
Tuy nhiên trước suy nghĩ của mẹ Ô Thiên Tứ, Diệp Nhứ cảm thấy rất ngạc nhiên, cô nói: “Mẹ cậu có thể khá khác biệt với những phụ huynh khác. Nhưng cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, khả năng bà ấy cũng kỳ vọng rất cao. Vậy hôm qua các cậu tổ chức sinh nhật ở đâu? Bánh kem ăn ngon không?”
“Đi đến trấn nhỏ ăn bữa cơm, không có mua bánh kem, không kịp. Lần sau gặp mặt không biết là đến khi nào.”
“Quốc khánh sắp tới rồi, cậu không được ra ngoài sao?”
“Có thể đi đâu, mẹ tớ còn hận không thể đem tớ nhốt ở trong nhà.”
Bọn họ đi vào quầy bán quà vặt, chủ đề cũng tạm dừng theo, hai người đi loanh quanh, Diệp Nhứ cầm lấy một gói kẹo, suy nghĩ một lúc, lại cầm lấy một gói cổ vịt, xem xét một chút, lại đặt xuống.
Ô Thiên Tứ vẫn luôn giảm cân, cho nên đặt yêu cầu với bản thân rất khắt khe, cô không ăn đồ ngọt hay đồ ăn vặt, dứt khoát cầm lấy bình nước khoáng, Diệp Nhứ ở quầy thanh toán chọn hai cây kẹo mυ'ŧ.
Đi khỏi quầy bán quà vặt, các cô gặp phải Trương Hoàng Kim cùng Trần Lâm, quả thật nữ sinh trong lớp bọn họ có quan hệ rất tốt, ai cũng có thể chơi với nhau, Ô Thiên Tứ nhéo mông Trương Hoàng Kim, nhướng mày một cách dâʍ đãиɠ khen cô ấy mông to.
Diệp Nhứ đưa một cây kẹo mυ'ŧ khác cho Ô Thiên Tứ, Ô Thiên Tứ nói cô là muốn làm cô ấy béo phì, nói như vậy nhưng vẫn nhận lấy.
Hai cái cô gái ngồi nói chuyện vặt giải sầu trên mặt cỏ nhân tạo của sân thể dục, Diệp Nhứ mất nửa ngày mới lột được cái vỏ kẹo, đưa vào miệng mυ'ŧ, là vị dâu tây ngọt lịm.
Cô bỗng nhiên nhớ tới vị dâu tây Lương Gia Hoằng nói đến tối qua, mặt không tự chủ nóng lên.
Hình ảnh ái muội mơ hồ đó vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô một cách sống động.
Cô cầm que kẹo ngậm ở trong miệng xoay hai vòng, ngây ngốc mỉm cười.
Ô Thiên Tứ khịt mũi, dùng khuỷu tay huých cô: “Sao cậu lại cười rạng rỡ như vậy? Hôm qua hai cậu sẽ không vì tình mà vỗ tay* đúng không? Tớ thấy hôm nay cậu cứ thất thần.”
*Vì tình vỗ tay: Thủ da^ʍ.
Diệp Nhứ bị làm sặc, ho khan dữ dội, hơn nửa ngày mới hồi phục nhịp thở.
Ô Thiên Tứ: “Bị tớ đoán trúng?”
“Nào có nha, tớ cùng cậu ấy làm sao sẽ……” Diệp Nhứ đem kẹo que gói vào vỏ giấy nắm thành một viên tròn, nàng xấu hổ nói: “Mới ngày hôm qua, cậu ấy hôn tớ.”
“Hôn bao lâu? Có hôn kiểu Pháp không?” Ô Thiên Tứ cười đến thật xấu xa.
Diệp Nhứ ai nha vài tiếng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, cô nói: “Sao cậu lại suy nghĩ đến những cái đó, cậu còn nói, bởi vì cậu bôi son nên mới hôn.” Cô dừng một chút, “Tớ cảm thấy cậu ấy kỳ thật có một xíu hư hỏng.”
“Mười thằng con trai thì chín người hư, chuyện bình thường, nếu bọn họ thực sự trong sáng cái gì cũng không hiểu, chả phải là thành tên đầu gỗ sao, không có thú vị.”
“Hình như là vậy.”
“Dù sao tớ cũng thích con trai hư.”
Diệp Nhứ nghĩ nghĩ: “Tớ cũng vậy.”
Hai cái cô gái liếc nhau, ăn ý cười, cũng đáp lại câu nói kia, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu.
Gió nhẹ thổi vào mặt, mang theo hương hoa tử đằng nhàn nhạt từ dãy hành lang cũ, đây là khoảng thời gian đẹp hiếm có trong đời học sinh.
Các cô cảm thấy không còn gì để nói từng người liền lấy điện thoại ra chơi, điện thoại Ô Thiên Tứ là điện thoại bàn phím Nokia, lúc ấy được bán hơn tám trăm tệ.
Có thể download các loại trò chơi nhỏ chơi, Diệp Nhứ thật sự ghen tị, đôi khi sẽ dính vào bên cạnh xem cô ấy chơi, chẳng hạn như thợ mỏ đào vàng, chẳng hạn bắn chim cánh cụt nhỏ.
Mà giờ phút này Ô Thiên Tứ cầm điện thoại, lạch cạch gõ một đống ký tự, không cần nghĩ cũng biết cô đang tán gẫu cùng ai.
Ô Thiên Tứ chưa nhắn được nhiều bạn trai cô đã trực tiếp gọi điện thoại tới, cô quay sang cùng bạn trai gọi điện thoại, giọng nói vừa nãy phóng túng không kiềm chế giờ trở thành giọng nói mềm mại của thiếu nữ, một lúc làm nũng lúc sau lại hung dữ cái này không được cái kia không được.
Diệp Nhứ mỉm cười, ánh mắt lướt qua Ô Thiên Tứ, nhìn lại phía sân bóng rổ trước mặt, Lương Gia Hoằng từ hư không nhảy ra, nhận được đường chuyền bóng từ đồng đội, anh xoay người một cái, chạy vài bước, thực hiện động tác ba bước, tiến lên ghi một bàn thắng.
Diệp Nhứ ngẩn ra, cô không biết anh chơi bóng rổ lại giỏi như vậy.
Nàng lấy điện thoại ra, nhằm ngay sân bóng rổ nhấp chụp vài cái, rồi lật lại album, độ phân giải quá kém, dường như chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ nhạt, bất quá vậy là đủ rồi.
Diệp Nhứ cất điện thoại, co lại hai chân, khuỷu tay chống ở đầu gối, nghiêng đầu, vừa ngậm kẹo que vừa xem anh chơi bóng rổ, ánh mắt nhìn như đang si mê.
Cô nghĩ rằng, có thể gặp được anh, là việc may mắn nhất trong đời.