Câu Dẫn Tỷ Phu

Chương 4

Dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục tràn ra khỏi da^ʍ huyệt, Trần Vũ Đình bất ngờ mở mắt, không ngờ anh rể mặc áo tắm đứng trước giường cô, khom người xoa nắn bầu ngực của cô.

Cô giật nảy mình, nhất thời cơn buồn ngủ đã bị quét sạch.

Cô vừa mừng vừa sợ nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt, đôi mắt không khống chế được ngắm nhìn nơi như ẩn như hiện dưới lớp áo tắm: “Anh…anh rể, sao…có phải anh đi nhầm phòng rồi không?”

Lý Vinh Hiên mím chặt bờ môi gợi cảm, cúi người nỉ non bên tai Trần Vũ Đình: “Đình Đình, em ướt rồi này, ngay cả trong mơ cũng gọi tên anh rể, có phải vừa rồi nhìn anh rể chơi chị em nên cũng muốn rồi không?”

“Em…” Chẳng những cô bị anh rể bắt gặp khi nhìn lén chuyện phòng the của anh rể và chị mình mà còn bị anh nói huỵt toẹt ra khiến cô xấu hổ đến mức ước gì có một cái lỗ để chui vào.

Hơi thở đàn ông của anh rể lập tức xộc thẳng vào mặt, không đợi cô lên tiếng, Lý Vinh Hiên đã hôn vào đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô.

Chiếc lưỡi to của anh tiến quân thần tốc, hung hăng càn quét hết mọi ngóc ngách bên trong, hấp thu từng ngụm nước bọt đầy hương thơm dâʍ đãиɠ trong miệng cô, đến cô em vợ của mình trợn trắng mắt sắp không thở được đến nơi thì anh mới thả cánh môi mềm mại ấy ra,

Lý Vinh Hiên nhìn Trần Vũ Đình bằng ánh mắt nóng bỏng, đôi môi mỏng khẽ phát ra chất giọng trầm thấp và khàn khàn: “Nghe nói tên họ Lưu kia là một kẻ vô dụng, Đình Đình vẫn chưa bị người ta chiếm lấy đúng không?”

“A? Vâng.”

Từng cảm xúc ngây thơ, ham muốn, yêu say đắm trong đôi mắt hạnh của Trần Vũ Đình đang mê hoặc người đàn ông bên trên, côn ŧᏂịŧ to lớn từ từ thức tỉnh trong ánh mắt đơn thuần của cô.

Sau khi sững sờ qua đi, Trần Vũ Đình phát hiện không ngờ anh rể lại hôn cô, còn hỏi cô có phải xử nữ hay không, đây chẳng phải nói…

Lý Vinh Hiên tỏ vẻ vui mừng, anh và vợ mình không hợp nhau về chuyện chăn gối, thế nhưng cô em vợ với dáng người uyển chuyển, đặc biệt bầu ngực to tròn, mượt mà, mềm mại và trắng như tuyết này, một tay anh không thể bao hết, thật sự chỉ xoa nắn một lần cũng đủ khiến côn ŧᏂịŧ cứng rắn không thôi.

Ngọn lửa bất ngờ dâng trào trong bụng dưới của Lý Vinh Hiên, côn ŧᏂịŧ thật sự khó chịu, anh không nói gì mà chỉ đẩy Trần Vũ Đình ngã xuống giường, sau đó tiếp tục tấn công đôi môi anh đào đã bị hôn sưng tấy.

“Ưm… anh rể…”

Trần Vũ Đình bị Lý Vinh Hiên chặn miệng nên không thể nói thành lời, chỉ biết nức nở “ưm ưm”.

Dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra khỏi da^ʍ huyệt vì bị Lý Vinh Hiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô khó chịu uốn éo cơ thể, bầu ngực mềm mại cọ vào l*иg ngực cường tráng của ánh, ánh mắt mờ mịt tan rã, chân ngọc thon dài quấn chặt vòng eo rắn chắc của anh rể như khi bị anh rể làm vừa rồi.

Lần này Lý Vinh Hiên không dùng quá nhiều sức, anh hôn dịu dàng và say đắm, khi môi mỏng vừa rời rời đi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Trần Vũ Đình nhìn đôi gò má điển trai bèn không nhịn được dùng bàn tay thon dài vuốt ve mặt anh, chất giọng dâʍ đãиɠ và quyến rũ.

“Anh rể, người ta ngứa quá…a a…”

Lý Vinh Hiên nghe vậy thì ánh mắt trở nên tối tăm, bàn tay to bất ngờ nhéo mạnh vào bầu ngực trắng tuyết của Trần Vũ Đình, thấy cô nhíu mày hừ nhẹ thì mới buông tha nơi này, âm thanh trầm khàn khản đặc.

“Nếu Đình Đình đã thích cơ thể của anh rể như vậy thì tại sao không nói ra? Em muốn nhìn cứ nhìn, không cần phải đến phòng anh rể nhìn lén.” Dứt lời, Lý Vinh Hiên bèn kéo thẳng áo tắm xuống dưới.

Thân hình tráng kiện của anh hiện ra không sót lại chút gì.

Trần Vũ Đình thấy thế thì gương mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn không ngừng.