Trò Chơi Đang Load

Chương 16: Nhiệm vụ tập kết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiệm vụ tập kết

Độ thiện cảm của Tạ Tịch với ngài...

Giang Tà: "Vì sao?"

Tinh linh tóc bạc có dáng vẻ như đóa hoa băng cười rộ lên: "Ông có biết xấu hổ không mà còn hỏi vì sao hả? Ông thiết kế ra cái thế giới phá hoại kia, mịa nó, ai chơi xong mà không muốn gϊếŧ ông!"

Giang Tà tạm ngừng, kiên định nói: "Không đâu, chỉ là trò chơi thôi."

Trong mắt Nhan Triết đầy vẻ hả hê: "Ông đừng quên, Tiểu Tường Vi chỉ là người thường, mới mười chín tuổi đã tiếp nhận lễ rửa tội từ hồn ý của lão lưu manh nhà ông, không hoài nghi nhân sinh mới là lạ!"

Giang Tà nói: "Em ấy không yếu ớt như vậy."

Nhan Triết đâm cho y một nhát chí mạng: "Chính vì không yếu ớt, nên mới càng thù dai!"

Giang Tà: "..."

Nhan Triết hiếm khi thấy được Giang Lão Tà kinh ngạc, tâm trạng rất tốt, bước chân rời đi cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nếu để nhóm fanboy và fangirl của hắn nhìn thấy, chỉ sợ cũng phải hoài nghi nhân sinh – đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo cao cao tại thượng không thể chạm tới đâu rồi? Tên thiểu năng này là ai!

Nhan Triết đi rồi, Giang Tà vạch một nét giữa hư không, màn nước xuất hiện, y nhấn mở thông tin, gửi cho Tạ Tịch một tin nhắn: "Chào cậu."

Hai chữ như đá ném xuống biển rộng, chớ nói đến chuyện trả lời, ngay cả một tiếng vang cũng không có.

...Thật sự tức giận sao?

Nghĩ như vậy, khóe miệng của y lại giương lên.

Trọng Kim phổ cập khoa học nửa ngày, nói khô cả họng sau đó tổng kết lại: "Haizzz, đó là một nhân vật xa tận chân trời, chúng ta không có khả năng gặp được."

Tạ Tịch gật đầu: Tốt nhất là đừng gặp.

Trọng Kim đã nhận ra bạn nhỏ này kiệm lời ít nói, anh ta cũng không để ý, vẫn nhiệt tình nói chuyện như cũ: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi chuyển chức."

Tạ Tịch tạm ngừng suy nghĩ và hỏi: "Bây giờ đã phải chuyển rồi sao?"

"Đương nhiên," Trọng Kim giải thích cho cậu, "Không chuyển chức rất lãng phí!"

Trọng Kim lại kiên nhẫn nói cho cậu một hồi về quy tắc của thế giới Trung Ương, Tạ Tịch cũng hiểu rõ đại khái đối với hoàn cảnh xung quanh.

Vị trí bọn họ đang đứng gọi là "Trung Ương", dĩ nhiên mọi người theo thói quen sẽ gọi nó là Thế giới Trung Ương. Có thể tới đây đều là "người chơi' được Trung Ương chọn trúng, nhiệm vụ thì rõ ràng, đó chính là đi tới các Chuẩn Thế giới khác nhau để hoàn thành một mục tiêu nào đó.

Người chơi cũng phân chia đẳng cấp, từ sơ cấp, trung cấp đến thần cấp, chỉ có thể liên tục hoàn thành các nhiệm vụ để tích lũy kinh nghiệm nâng cao cấp bậc.

Sơ cấp chênh lệch rất nhiều so với thần cấp, một biểu hiện trực quan chính là thời gian dừng ở thế giới Trung Ương khác nhau.

Người chơi sơ cấp chỉ có thể ở lại một đến hai ngày, trung cấp từ một tuần đến hai tuần, cao cấp là một tháng đến hai tháng, còn thần cấp trực tiếp không có hạn chế.

Trọng Kim giải thích: "Cho nên tôi mới khuyến nghị cậu đừng đυ.ng đến những hạng mục giải trí kia, có không ít người mới đến Trung Ương đã sống phóng túng, quên thời gian, hai ngày sau trực tiếp hóa thành tro bụi."

Tạ Tịch sững sờ: "Hóa thành tro bụi?"

"Đúng vậy, thể chất của chúng ta kém cỏi, chịu không nổi quá nhiều ý lực của Trung Ương."

"Nghị lực?"

Trọng Kim biết cậu nghe lầm, giải thích: "Là ý chí, chuyện này kỳ thực tôi cũng không hiểu nhiều, chỉ biết Trung Ương tràn ngập lực ý chí, mà người chơi sơ cấp không chịu được quá nhiều, ở lâu sẽ bị cắn nuốt."

Tạ Tịch gật đầu nói: "Nhiều nhất hai ngày, chúng ta phải bắt đầu trò..." Cậu vốn muốn nói là trò chơi mới, nhưng lại đổi thành, "Nhiệm vụ?" Cậu có để ý, mặc dù Kim Trọng nhắc tới người chơi, nhưng khi hình dung trò chơi lại dùng từ Chuẩn Thế giới.

Trọng Kim vỗ tay một phát, nói: "Đúng vậy! Cho nên phải nhanh đi chuyển chức, chỉ khi chuyển chức mới có thể bắt đầu tích lũy kinh nghiệm nghề nghiệp." Muốn từ sơ cấp tăng lên trung cấp và cao cấp, thì trước hết phải có một chức danh.

Tạ Tịch hiểu rõ.

Trọng Kim lại hỏi cậu: "Cậu đã nghĩ đến sẽ chọn nghề nghiệp nào chưa?"

Chỉ có thể lựa chọn giữa Nhà thám hiểm, Người thu thập và Người ghi chép.

Tạ Tịch còn đang suy tư, Trọng Kim lại cho cậu một đề nghị: "Kỳ thật cậu cũng không cần quá rối rắm, chỉ cần tích góp đủ ngân tệ, có thể tùy ý chuyển chức, chẳng qua mất một chút kinh nghiệm mà thôi, thời gian của chúng ta căn cứ theo thời gian trôi qua ở thế giới Trung Ương, cho nên không cần sợ, chọn phải nghề nghiệp không thích hợp thì cùng lắm là chuyển chức."

Chỉ mất một chút kinh nghiệm sao? Tạ Tịch liếc nhìn Trọng Kim, vẫn chưa nói gì.

Trọng Kim nói: "Trước hết cậu cứ suy nghĩ đi, thuận tiện tìm nhiệm vụ, có thể dựa vào nhiệm vụ kế tiếp để lựa chọn nghề nghiệp."

Trọng Kim đưa ra đề nghị rất đúng trọng tâm, Tạ Tịch nói: "Cảm ơn anh, tôi xem trước một chút."

Trọng Kim cười nói: "Đừng khách sáo, tôi cũng chỉ học được cái gì nói cái đó thôi!"

Tạ Tịch cười cười với anh ta, đặt tay lên trên màn nước, bắt đầu nghiêm túc tra xét tình huống của mình.

Chỉ có thể đợi ở Trung Ương hai ngày, nói cách khác cậu phải mau chóng quen thuộc tình huống, tiến hành một trò chơi.

Sau khi hoàn thành trò chơi kế tiếp thì sao? Chẳng nhẽ sau này không thể trở về thế giới ban đầu của cậu?

Trong đầu Tạ Tịch hiện lên Tạ Tố, bà mang thai, có đứa con mới, hoàn toàn không cần đến cậu nữa rồi.

Cứ như vậy đi, bà ấy cho tới bây giờ đều chỉ coi cậu là trói buộc.

Tạ Tịch thở phào một hơi, ngừng suy tư, tập trung tư tưởng nhìn về phía màn nước – việc cấp bách bây giờ là phải sống thật tốt, địa phương chưa rõ này thế nhưng cũng không an ổn như mặt ngoài.

Cậu nghiêm túc nhìn tất cả các nút bấm trên giao diện.

Ấn mở Chuẩn Thế giới, dòng đầu tiên là hàng chữ màu xám: Tình yêu bên trái hay là bên phải, nhiệm vụ tân thủ cấp S, người thiết kế X, đã qua cửa.

Tạ Tịch nhìn chằm chằm dòng chữ người thiết kế X một lát, nghiến răng. Mà thôi, đẳng cấp hai bên chênh lệch quá lớn, cậu không vội.

Dòng thứ hai là một hàng chữ óng ánh màu xanh: Tìm kiếm nhiệm vụ mới.

Tạ Tịch đã nghe Trọng Kim giới thiệu qua, mỗi người chơi trong hai ngày có thể tìm kiếm nhiệm vụ một lần, người chơi trung cấp và cao cấp ở thế giới Trung Ương lâu hơn một chút, cho nên có thời gian tùy ý tìm nhiệm vụ, người chơi sơ cấp lại chỉ có thể tìm được gì thì làm cái đó.

Tạ Tịch nhấn xuống, giao diện tìm kiếm nhiệm vụ biến thành một hình phễu nhỏ, chờ hình phễu xoay xong thì một cửa sổ mở ra.

Chuẩn Thế giới: Atlantis thất lạc, độ khó chưa biết, người thiết kế X, chưa khiêu chiến.

Tạ Tịch: "..."

May là màn nước này không có thực thể, nếu nó là điện thoại hoặc máy tính, Tạ Tịch nhất định quẳng cho nát bét!

Trong hai ngày chỉ có thể tìm kiếm nhiệm vụ một lần, cậu lại không thể dừng ở thế giới Trung Ương quá hai ngày, chẳng nhẽ còn phải chơi tiếp trò chơi của tên thiết kế biếи ŧɦái kia?

"Atlantis thất lạc", nghe thì bình thường hơn "Tình yêu bên trái hay là bên phải nhiều", nhưng mà người thiết kế là X...

Toàn thân Tạ Tiểu Tịch đều kháng cự!

"Oa, có nhiệm vụ tập kết!" Giọng nói của Trọng Kim vang lên bên tai cậu, Tạ Tịch buông tay, rời khỏi màn nước.

Trọng Kim vội vàng gọi cậu: "Thật là may mắn, vậy mà đυ.ng phải nhiệm vụ tập kết!"

Vẻ mặt Tạ Tịch vô cùng nghi hoặc, Trọng Kim giải thích: "Nhiệm vụ tập kết sẽ mở ra ngẫu nhiên, độ khó rất thấp, hơn nữa có thể tổ đội tiến vào, hai ta cùng đi chứ!"

Tạ Tịch giật mình: "Tiến vào rồi trở ra là có thể tìm kiếm nhiệm vụ mới một lần nữa hả?"

"Đúng vậy!" Trọng Kim nói, "Cậu vừa tìm nhiệm vụ đúng không? Đừng nản chí, nhiệm vụ mà người chơi sơ cấp như chúng ta có thể lựa chọn quá ít, hầu hết đều là nhiệm vụ rác rưởi từ cấp E trở xuống. Nhiệm vụ tập kết lần này là cấp D, độ khó vừa phải, lại có thể mượn lần này đổi nhiệm vụ rác rưởi, thật sự là quá may mắn!"

Tạ Tịch gật đầu nói: "Đúng vậy." Có thể đổi nhiệm vụ rác rưởi của X thật sự là quá tuyệt.

Còn may Trọng Kim không biết cậu tìm được nhiệm vụ gì, nếu không anh ta nhất định sẽ ước ao ghen tị đến mắt đều tái rồi.

Người thiết kế là X Thần đó! Atlantis thất lạc đó! Nổi danh trên bảng Chuẩn Thế giới, mặc dù chưa biết độ khó thế nào, nhưng nhắm hai mắt cũng biết tuyệt đối sẽ không thấp hơn cấp B, có lẽ lại là một thế giới cấp S!

Trọng Kim hưng phấn nói: "Chúng ta nhanh đi chuẩn bị, còn một giờ nữa sẽ mở ra, đến lúc đó tôi gửi tin nhắn cho cậu."

Tạ Tịch hỏi: "Gửi tin nhắn?"

Trọng Kim nói: "Lại đây, thêm bạn bè nào!"

Hóa ra còn có thể thêm bạn... Tạ Tịch cũng không cố kỵ vấn đề tên tuổi, dù sao nặc danh, không ai biết cậu là người qua cửa "Tình yêu bên trái hay là bên phải".

Vừa thêm bạn, Trọng Kim vừa nói: "Cũng không biết vị người mới cấp S kia có gia nhập Vân Các không nữa."

Tạ Tịch không gia nhập, mặc dù cậu cũng hơi kích động, nhưng lại không muốn vì một tên thần kinh mà trói buộc chính mình.

Quả thật gia nhập Vân Các có rất nhiều chỗ tốt, nhưng Tạ Tịch không có năng khiếu kết giao và cũng không thích bị người khác chi phối, cậu càng thích sống tự do tự tại, sinh hoạt không bị gò bó.

Nếu không phải chọn trúng trò chơi của X, ngay cả chuyện tham gia nhiệm vụ tập kết này Tạ Tịch cũng hơi lưỡng lự.

Trọng Kim rất nhiệt tình, rất chiếu cố cậu, nhưng Tạ Tịch vẫn không thích hành động cùng người khác. Đương nhiên tham gia nhiệm vụ tập kết cũng không hoàn toàn vì muốn đổi trò chơi của X, mà còn vì một nguyên nhân khác là cậu cần hiểu rõ độ khó trò chơi của người chơi thường lẫn tác dụng của các đạo cụ trong thương thành, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tiền của cậu nhiều đến độ xài không hết, những đạo cụ có quyền hạn trong thương thành cậu đều mua mỗi thứ một ít.

Sau khi thêm bạn bè với Trọng Kim, Tạ Tịch mới nhìn đến một tin nhắn.

X: "Chào cậu."

Tạ Tịch: "..." Tên này thêm bạn bè với cậu lúc nào? Đặc quyền của người thiết kế sao?

Lông mày Tạ Tịch khẽ nhướng lên, gửi tin lại cho y: "Đại thần, chào anh." Đằng sau còn thêm một icon ^_^.

Giang Tà liếc nhìn một cái đã thấy thật đáng yêu, môi y hơi cong lên, cảm thấy quả nhiên là Nhan Triết suy nghĩ quá nhiều, em ấy căn bản không tức giận... Giây lát sau y thấy độ thiện cảm đột nhiên tụt xuống.

Độ thiện cảm của Tạ Tịch với ngài: -99.

Hử... Đây là một kỹ năng vô bổ của Giang Tà, có thể nhìn thấy độ thiện cảm của người chơi cấp trung trở xuống đối với y.

Từ khi có năng lực này đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy giá trị thấp như vậy.

Giang Tà buồn bực cười ra tiếng: "Thằng nhóc thù dai."