Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

Chương 30: Một ca ca tốt

Sáng hôm đó trời xanh mây trắng, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh. Vài tháng trước khí trời còn làm Ôn Ngọc lạnh lẽo bao nhiêu, hiện tại nàng xuân lại thổi đến bao nhiêu ấm áp khiến muôn hoa đua nở rực rỡ đón chào ngày mới.

Mặc dù không khí dần trở nên ấm hơn, bất quá... Quán lẩu của Ôn Ngọc vẫn đông khách như trước, thậm chí còn hút về hầu hết tất cả khách nhân bốn phương thiên hạ.

Ôn Ngọc mặc trên người y phục giản dị nhưng quyền quý mười phần, sóng bước cùng hai ca nhi. Một người cơ thể cường tráng, dáng vẻ điềm nhiên cùng với gương mặt góc cạnh nam tính, mỗi hơi thở tỏa ra đều khiến người ta điêu đứng.

Người còn lại dù nhìn có vẻ đang mang hài tử nhưng cũng khó lòng che hết thần thái xuất thần và gương mặt phá lệ xinh đẹp của y.

Ôn Ngọc đi ở giữa, nói với Đoan Chính sau khi cả ba bước ra khỏi quán lẩu: "Đoan nhi có thể quay lại cung rồi. Ta và Ôn Từ định dạo quanh kinh thành một chút, rất nhanh sẽ về."

Đoan Chính không nói, hướng mắt nhìn Ôn Từ, cả hai đồng loạt gật đầu.

Ôn Ngọc có chút nghi ngờ, phải chăng bản thân đang bị hai người này xem thường?

Đoan Chính chậm rãi rời đi, để lại hắn và Ôn Từ đứng ở cửa. Hắn kéo tay y nhỏ giọng thì thầm: "Đến. Ca dẫn ngươi đi mua đồ, đệ đệ của ta đẹp như vậy, không thích hợp mặc loại y phục xấu xí."

Ôn Từ ngượng ngùng gật đầu, miệng không ngừng nhắc nhở: "Không cần mua quá nhiều cho ta đâu."

Mà... Ôn Từ nhắc là một chuyện, Ôn Ngọc có nghe hay không lại là chuyện khác...

Hắn đi vào vô số gian hàng, lựa mua vô số y phục phù hợp cho Ôn Từ. Mua tốt y phục mặc khi có hài tử thì lại dạo qua chỗ y phục khi sinh xong. Vải hắn mua đều là loại tốt nhất, có độ đàn hồi cao, không lo sau sinh mặc không vừa.

Vì lo ngại cho đứa cháu trong bụng y, hắn cũng lo ngại cho cơ thể ốm yếu của mình. Rất dứt khoát gọi Ngũ Dương đang ở trong tối âm thầm cùng Lục Miên và Túc Viên bảo vệ họ... ra khiêng đồ giúp.

Ngũ Dương: "..."

Ôn Ngọc không khách khí, vui vui vẻ vẻ kéo tay đệ mình đi trước. Hắn vô tâm vô phế như vậy là vì hắn mua thực không quá nhiều đồ, đối với hắn và Ôn Từ có vẻ là quá nhiều nhưng đối với Ngũ Dương là hoàn toàn không thấm thía.

Ôn Ngọc hôm nay đã thật sự trở thành một ca ca tốt.

Ôn Từ hạnh phúc vô cùng, kể từ khi y ý thức được về thế giới này, đối diện với y hoàn toàn chỉ có khổ đau, y dùng tất cả sống chết đánh đổi... Chỉ hi vọng có được ngày hôm nay...

Ôn Từ là một người biết đủ, y không tham lam nên chắc chắn sẽ không khiến Ôn Ngọc thất vọng. Sở dĩ thứ y mong muốn đã ở ngay trước mặt, cần thiết phải vì một mong muốn xấu xí nào đó mà đánh mất hết thảy?

Nếu y ôm tâm tư khác, chứng tỏ y là một kẻ ngu.

Ôn Từ rất thỏa mãn, y bây giờ có ca ca yêu thương y, trong bụng còn đang mang tiểu bánh bao của y...

Quả thật rất thỏa mãn.

Ôn Ngọc không biết y đang trầm tư vì cái gì, nên đến lúc nhận ra, Ôn Từ đã thấy hắn đứng trước mặt.

"Không suy nghĩ nhiều."

Ôn Từ giật mình, rất nhanh liền bày ra nụ cười đẹp đẽ: "Ta không suy nghĩ nhiều nữa."

Ôn Ngọc vẫn nắm tay y dẫn đi, hắn nói: "Ta đưa ngươi về Lưu gia thôn thăm phụ mẫu." Im lặng một lát vội bổ sung: "Nhưng không được ở đó quá lâu!"

Ôn Từ buồn cười đáp ứng.

"Ca ca tại sao không thích nơi đó như vậy?" Cả hai đã yên vị trên mã xa, lúc này Ôn Từ mới dám mở miệng hỏi điều mình thắc mắc.

"Ở đó ngoại trừ gia đình trưởng thôn thì toàn cáo già... Thích cái gì?" Ôn Ngọc tay chống cằm vô cùng nhàm chán nói sự thật.

Rồi như hắn nhớ đến cái gì, mặt mũi lập tức tối sầm. Ôn Từ lo lắng hỏi: "Ca ca huynh làm sao?"

Ôn Ngọc cười khổ: "Cái gia đình nọ cũng đang ở đấy."

"Gia đình nọ?" Ôn Từ khó hiểu.

"Gia đình vị thím ba phiền phức của chúng ta."

Không hiểu sao, Ôn Ngọc lại cảm thấy có chút bất an...

Khi đến nơi, hắn đỡ Ôn Từ bước xuống liền thấy ánh nhìn hóng chuyện của bọn trong thôn, Ôn Ngọc miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Hắn cùng Ôn Từ đến chào hỏi trưởng thôn xong thì cả hai không tốn thời gian lập tức quay lại nhà cũ.

Chuyện Ôn Ngọc lo lắng cuối cùng cũng tới...

Hắn và đệ đệ đυ.ng mặt bà thím Ôn Quỳnh Vân.

"Thím à, sao bà phiền phức quá mức như vậy hả?" Ôn Ngọc bị bà già chắn đường thì trán nổi gân xanh, gằn giọng hỏi.

Ôn Quỳnh Vân chứng tỏ mặt mình rất dày, nhất quyết không chịu đi: "Nhà này là anh chị để lại cho tao, mày không biết xin phép ai mà dám tiến vào như nhà mình?"

Ôn Ngọc gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Nhưng đây là nhà do tôi đứng tên chủ hộ."

Ôn Quỳnh Vân kinh ngạc, bà ta rõ ràng không hề biết hắn đã trở thành chủ hộ căn nhà lúc nào. Mặt dày không tin: "Làm sao tao tin được lời nói gió thoảng mây bay của mày? Lời này ai nói mà chẳng được hả?"

"Với lại..." Bà ta nhìn sang Ôn Từ bên cạnh vẻ khinh bỉ: "Mày vậy mà qua lại với một ca nhi... Nhìn cái bụng kia,... Ăn cơm trước kẻng ha? Đúng là một loại như nhau, đều không ra gì!"

Ôn Ngọc sầm mặt, giơ tay tát thẳng lên mặt bà ta... Không khỏi khiến Ôn Quỳnh Vân trợn mắt, vẻ mặt khó tin một lúc.

Bà ta cắn chặt răng, vẻ mặt hung ác trừng hắn: "Mày, mày dám tát tao!?"

Ôn Ngọc dửng dưng: "Sao lại không dám, hửm? Bà nói xem, tôi vì cái gì phải nhượng bộ bà đây?"

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ba người với tư thế hóng kịch hay, thấy bà ta bị đánh càng không khỏi nhịn cười.

Ôn Quỳnh Vân như nổi điên, vùng vẫy muốn lấy lại mặt mũi. Bà ta hung hăng trừng Ôn Từ rồi đẩy mạnh y té ngã.

Ôn Từ phản ứng không kịp, Ôn Ngọc cũng chẳng thể trở tay, y ngã phịch xuống đất...

Ôn Từ ngây một hồi chợt cảm thấy cơn co rút dữ dội từ bụng dưới, y gượng níu tay áo hắn không ngừng rêи ɾỉ: "Ca ca... Đau, đệ đau quá..."

Ôn Quỳnh Vân nghe hai từ 'ca ca' lập tức sửng sốt đến ngây ngốc. Mà đối diện với bà ta là ánh mắt tối tăm đến căm thù của Ôn Ngọc. Hắn lớn tiếng gọi đại phu rồi ra lệnh Túc Viên và Lục Miên đưa y đi.

Một trận nhốn nháo chỉ trong vòng vài phút liền qua đi, để lại Ôn Ngọc cùng Ôn Quỳnh Vân đứng đối diện trong sân nhà.

"Bà nghe cho rõ lời tôi nói hôm nay." Giọng hắn trầm khàn lạnh lẽo.

"Hôm nay... Nếu Ôn Từ và đứa cháu bảo bối của Ôn Ngọc này xảy ra chuyện... Tôi nhất định sẽ khiến bà và gia đình bà sống không bằng chết!" Ôn Ngọc quay lưng đi: "Tôi đủ khả năng gϊếŧ chết bà."

Ôn Quỳnh Vân run lẩy bẩy, hai chân đứng không vững quỳ rạp xuống, thất thần đến không khác gì kẻ điên. Bà ta nhỏ giọng lắp bắp: "Ôn Ngọc, ta sai rồi... Đừng, đừng như vậy... Tha cho ta... Ôn Ngọc à..."

Ôn Ngọc cười khẩy: "Tôi thấy, tốt nhất bà nên cầu nguyện cho Ôn Từ và đứa nhóc trong bụng y không sao đi."

Tôi sẽ gϊếŧ bà...

Ôn Quỳnh Vân đổ mồ hôi lạnh, từng cơn gió mạnh ùa tới, thổi bay lý trí còn sót lại...

Ôn Từ không thể xảy ra chuyện... Bà ta biết, Ôn Ngọc dám nói... Hắn sẽ dám làm.