Ôn Ngọc cảm thấy có chút đau đầu....
Khá đau đầu....
Đệ đệ thất lạc vừa nhận lại của hắn khóc còn lợi hại hơn khi nãy nữa.
Hắn thật không biết phải làm sao.... Đệ đệ này quá mức đơn thuần, thật sự quá đơn thuần.
Vừa khóc vừa gào vừa níu vừa ôm.
"Ca ca!!" Ôn Từ khóc ngất, khóc đến quên lối về, khóc đến sưng mắt.
"Đệ đệ ngoan, đừng khóc nữa."
Ôn Từ thoáng ngừng khóc, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc. Đột nhiên thốt ra lời nói đánh thẳng vào đầu Ôn Ngọc: "Ca ca có ghét ta vì ta... Sống ở nơi đó?"
"Ta không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây... Nếu không sẽ không để ngươi thấy ta rơi vào tình cảnh này." Y cười gượng gạo.
Ôn Ngọc không biết có phải do hắn đang ở trong cơ thể nguyên chủ hay hắn thực sự thương y... Nên chỉ cảm thấy tiểu bảo bối này có chút đáng thương quá mức.
Hắn không ngại nói hết tất cả về hắn cho y nghe, cả chuyện hắn qua lại với Tam hoàng, có thể nói hắn thương cảm y đến không đề phòng cũng không sao. Ôn Từ nghe mấy lời kia xong muốn rớt nước mắt: "Ca ca là sợ ta trở mặt nên mới nói điều đó cho ta phải không? Nếu ta tiết lộ chuyện này ra, chắc chắn ta sẽ phải chết."
"Đúng là đệ đệ của ta nha!" Ôn Ngọc không khách khí xoa đầu y, lại nói: "Cứ an tâm, từ giờ ở bên ca ca thì không ai có thể ức hϊếp được đệ."
Ôn Từ vui vẻ vô cùng, y cũng chẳng quan tâm ca ca sẽ lấy ai và sẽ trở thành người nào vĩ đại. Y chỉ muốn an phận vì mình có ca ca mà thôi.
"Ca ca..." Ôn Từ chần chừ, giọng nhỏ đến khó nghe thấy: "Ta không còn trong sạch."
Ôn Ngọc cười lớn: "Nhưng vẫn là người thân của ta." Hắn ôm y cọ cọ đầy cưng chiều. Trước giờ hắn chưa từng thấy người nào đáng yêu như vậy, hiện tại còn là đệ ruột thịt của hắn...
Ôn Ngọc chuyển lực chú ý sang cái bụng to bất thường đối với cơ thể một thiếu niên như Ôn Từ, giọng nói đôi phần nuông chiều cùng trêu đùa: "Đứa nhóc này mấy tháng rồi đây?"
Ôn Từ suy nghĩ liền đáp: "Đã sáu tháng có lẻ rồi!"
"Ngươi trước hết theo ta đến Thiên Lưu quán tịnh dưỡng, sẵn giúp ta trông nom cửa tiệm... Nếu muốn thăm thân phụ mẫu ở Lưu gia thôn ta sẽ đi cùng đệ đến đó. Một mình đệ đi ta không yên tâm."
Ôn Từ gật đầu đáp ứng, hai huynh đệ ở lại trọ một đêm đến sáng lại cùng nhau lên đường về kinh thành.
Vì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nên khó tránh xe ngựa xóc nảy khó chịu, khi Ôn Từ biết nguyên do ca ca thân yêu của mình phải chịu đựng suốt cả ngày đường thì lập tức bắt hắn phải cho dừng xe ngựa lại nghỉ một chút. Mặt đầy không vui oán giận: "Ca ca cố ra vẻ cho ai xem hả? Nếu là ta, ta cũng sẽ không ngốc nghếch gắng gượng thế đâu!"
Ôn Ngọc cười khổ: "Hôm qua mới nói yêu thương ta hôm nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi mấy độ như vậy? Thật đúng là..."
"Đúng là thế nào? Nếu huynh không phải ca ta, ta mới không thèm quản!!"
"Huynh đệ nhà này cãi nhau suốt quãng đường thế à?" Ngũ Dương muốn câm nín.
Lục Miên mặt không đổi sắc, đưa ngón tay trỏ chặn trước miệng Ngũ Dương: "Tập trung."
Ngũ Dương: "..."
Ôn Ngọc không còn cách nào đành phải nghe lời đệ đệ như mẫu hậu của mình, cho dừng xe lại ăn trưa: "Thúc à, còn bao lâu nữa đến kinh thành?"
"Còn khoảng nửa ngày đường liền đến." Người đánh xe nói vọng vào.
Không nói đến Ôn Ngọc cắn răng chịu đựng từ sáng đến giờ, Ôn Từ cũng ngồi trên xe suốt đến lưng cũng mỏi nhừ, hạ giọng than vãn: "Ca ca thật giỏi."
Ôn Ngọc chế nhạo: "Đến giờ ngươi mới biết? Ta đi thế này đã ba ngày rồi."
Ôn Từ trong tâm can thầm cảm thán.
Nhân lúc không có chuyện làm, Ôn Ngọc muốn hỏi thăm về tiểu đệ đệ suốt mấy năm qua sống thế nào. Rồi đột nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng đã quên hôm qua, gã hán tử cao lớn vứt y xuống sàn không thương tiếc như vậy... Ôn Ngọc tránh không khỏi thầm chửi rủa.
Ôn Từ cười mỉa mai: "Ngươi đừng để tâm... Đó là những gì ta phải nhận. Nếu ta không nhận... ta sẽ không tồn tại được cho tới ngày hôm nay."
Đôi khi cuộc đời bắt ta phải chịu... ta có chạy đằng trời cũng chạy không thoát.
Y từ nhỏ không có cha mẹ... lớn lên ở kỹ viện, người ta nói y là không trong sạch, y cũng chẳng thèm để ý. Người ta coi y là nơi để giải tỏa, y cũng không thể kêu than. Chỉ biết một điều là, nếu y không làm, y sẽ phải chết đói.
Bọn họ cho y ngân lượng, y phải đánh đổi bằng cơ thể của chính mình.
Tên nam nhân bán y hôm qua cho gã hán tử tên là Trần Hùng, người đã mua y về... sau đó coi y như chỗ trút giận mà thường xuyên đánh đập, bắt y làm việc kiếm tiền rồi hết tiền lại đem y đi bán lần nữa...
Ôn Ngọc thầm ghi nhớ gã nam nhân cao lớn hôm qua... Đến khi mọi chuyện được giải quyết, hắn phải đến tìm người tính sổ thôi.
"..."
Về đến kinh thành trời đã xế chiều, Ôn Ngọc không về cung ngay mà rẽ đến Thiên Lưu quán, may mắn có Lưu An đang tính sổ sách ở đó.
Ôn Ngọc đi đến chào hỏi: "Lưu đại ca."
"Ôn Ngọc? Ngươi về rồi."
"Ha ha phiền huynh rồi." Hắn kéo Ôn Từ đến trước hai người vui vẻ giới thiệu: "Đây là đệ đệ ruột lâu ngày gặp lại, y tên Ôn Từ, là một ca nhi... hi vọng về sau huynh chiếu cố y một chút."
Lưu An quét ánh nhìn lên Ôn Từ, tầm mắt lại ngưng lại ở cái bụng to bất thường kia. Ôn Ngọc thấy vậy cũng không giải thích nhiều: "Ngày mai ta đến đưa y đi mua đồ mới, y đang mang thai hôm nay lại đi đường dài... Hiện giờ nên để y nghỉ ngơi."
Lưu An gật đầu đồng ý, gọi tiểu nhị đến đưa Ôn Từ vào gian phòng trong cho khách. Để lại Ôn Ngọc và Lưu An ngoài sảnh nói chuyện.
Ôn Ngọc dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lưu An thì thầm: "Huynh thấy đệ ta thế nào hửm?"
"Thật đáng yêu..." Lưu An thất thần.
"Ha ha, phải không?... Nhưng mà, đệ ấy không còn trong sạch... Năm tháng qua, y chịu không ít khó khăn a." Ôn Ngọc thở dài.
Lưu An lập tức nhảy dựng: "Ta sẽ chăm sóc y thật tốt..." Lưu An cảm thấy... mình bị lỡ lời thì phải. Nghĩ vậy mặt càng trở nên đỏ như máu.
Ôn Ngọc: "Ta nhìn hành động của ngươi. Đừng hòng ức hϊếp đệ đệ của ta, từ từ thôi."
Lưu An muốn câm nín, mặt không những đỏ còn đỏ hơn lúc nãy.
Ôn Ngọc vui vẻ rời Thiên Lưu quán trở lại Hoàng cung.
Hắn đến Ngự thư phòng bắt gặp Đoan Chính tâm trạng không tốt, ngay lập tức tiến đến hỏi: "Đoan nhi, ngươi không vui?"
Đoan Chính thấy gương mặt không chút huyết sắc của hắn khẽ nhíu mày: "Đến đây."
Ôn Ngọc đi đến, tự nhiên như nhà ngồi xuống cạnh y.
"Đoan nhi, ngươi hình như có chuyện gì muốn nói với ta?" Ôn Ngọc tay quen lấy xuống từ trên bàn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Đoan Chính lại gần, tay nắm lấy tay hắn, gằn giọng hỏi: "Ngươi vừa bị trúng tên phải không, hửm?"
Ôn Ngọc muốn giấu cũng giấu không được, im lặng thừa nhận.
"Nhưng may là... tên không có độc..."
Lần này đến lượt Đoan Chính im lặng không nói, y lảng sang chuyện khác: "Ta nghe Túc Viên nói ngươi vừa tìm được đệ đệ?"
"Ừ... Y là ca nhi ở kỹ viện." Ôn Ngọc thành thật giải bày, nửa điểm cũng không dám giấu.
Đoan Chính nghe xong cũng không nói gì nhiều, bảo hắn đến tẩm cung nghỉ ngơi... Với cơ thể tiều tụy kia, quả thật là y nuốt không trôi.
Ôn Ngọc: "..." tiếng tim vỡ.
Quá lắm rồi!! Tức phụ chán ta rồi!!
Hắn bình bịch đóng sầm cửa, để lại Đoan Chính một mình trong thư phòng. Y buồn cười nhìn bóng dáng gầy yếu rời đi, nếu không sớm bồi bổ hắn khỏe lên mà cứ để hắn lao đầu vào mấy chuyện tốn sức lực kia, sớm muộn gì cũng tắt thở.
"Túc Viên."
Túc Viên xuất hiện: "Chủ tử."
"Đệ đệ kia của hắn... có hành động gì quá phận hay không?"
"Không. Y rất an phận, khẳng định sẽ không gây rắc rối cho Ôn Ngọc công tử."
Đoan Chính hài lòng đáp: "Tốt... Tiếp tục báo cho ta chuyện kia."
"Vâng."