Đẩy cửa bước vào phòng đăng ký cuộc thi, tôi nhìn thấy cả một loạt người đang xếp hàng.
Đưa mắt nhìn cái đuôi dài kia, tôi khẽ nhíu mày ngao ngán. Lại nhón chân lên nhòm qua chỗ của cô gái đang ngồi ghi danh, tôi chỉ cảm thấy thương cho cô ấy vì liên tục giải thích và liên tục đưa giấy.
Tôi không nghĩ cuộc thi này lại khiến nhiều người có hứng thú như vậy. Trước đó tôi còn nghe thầy Đức than ngắn thở dài đại loại như, mấy cuộc thi tổ chức nhiều lần rồi mà có cái nào ra cái nào đâu.
Người thi thì không thấy đâu, giám khảo lại giống hệt củ khoai tây, ngồi chấm điểm những bài thi không khác gì trò hài kịch.
Nghe thầy nói xong mà tôi thương cảm giùm ban tổ chức lẫn ban giám khảo. Hôm nay lại chứng kiến một cảnh tượng đông đúc như đi hội này, tôi thực muốn chụp lấy một tấm rồi khoe với thầy Đức, cho thầy lên tinh thần một chút.
Lúc đứng ở góc tường chờ đợi cái đuôi kia rút ngắn lại, tôi tùy tiện cầm điện thoại nghịch nghịch một chút. Dạo gần đây tôi lại bắt đầu ghiên cái trò khá đơn giản nhưng có sức hút không cưỡng lại được.
Hiện tại tôi không nhớ rõ tên của nó lắm, chỉ biết tôi thường gọi nó là trò hoa nở mà thôi. Đứng lặng một chỗ, tập trung di chuyển đầu ngón tay làm nổ tung những bông hoa xinh đẹp kia được một lúc lâu rồi, tôi mới ngẩng đầu lên.
Cái đuôi vậy mà rất nhanh đã chỉ còn lại hai, ba phần tử. Cất di động vào túi, tôi bước đến đứng phía sau một cô gái ăn vận đầy vẻ hoang dã.
" Bạn ghi vào ô này nhé, ghi rõ phần năng khiếu của mình."
Tôi hơi khom người xuống, cầm bút lên bắt đầu tập trung ghi. Ghi danh xong, tôi đứng thẳng dậy, đưa cho cô sinh viên kia tờ giấy. Đúng lúc này, gió bên ngoài cửa sổ đột nhiên thổi ập vào, hất tung những tờ giấy ghi danh trước đó.
Căn phòng ngay ngắn ngăn nắp thoáng chốc trở thành một nơi hỗn loạn, giấy bay tứ tán khắp nơi. Cô sinh viên nhìn cảnh tượng đó liền kêu khổ một tiếng, rồi vội vàng đứng bật dậy, đi gom lại từng tờ một.
Trong phòng cũng chỉ còn có mỗi mình tôi là đưa ghi danh cuối cùng. Cúi xuống nhìn ngay chỗ mình đứng, tôi thấy có vài tờ giấy đang nằm chồng chéo lên nhau. Vậy là tôi hơi khom thấp người, cẩn thận cầm từng tờ giấy lên, vuốt lại cho thẳng thóm.
" Này..."
Lúc tôi lên tiếng gọi để đưa những tờ giấy này cho cô gái đó thì bất ngờ, cái tên nằm trong tờ ghi danh trên cùng kia lọt thỏm vào mắt tôi.
Nguyễn Sơn Tùng.
Lẽ nào có người trùng tên nữa à?
Tôi toang liếc mắt nhìn qua phần thông tin, thấy được năng khiếu là múa. Còn đang định xem tiếp thì cô gái kia đã lên tiếng muốn nhận lại mấy tờ ghi danh này rồi.
" Cho mình xin lại nhé."
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn chăm chăm vào cô gái đấy. Vài giây sau mới ngại ngùng đưa trả lại xấp giấy kia rồi mau chóng rời khỏi phòng đăng ký.
Lúc đi ngang qua lớp của Tùng, tôi nhìn thấy nó đang nói chuyện với một người nào đó, trông có vẻ khá thân thiết. Người nọ khuất mặt vì chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mà quần áo của người này cũng là một tông đen tối luôn.
Hai người liên tục trao đổi với nhau rồi mau chóng kết thúc. Người đội mũ lưỡi trai quay người đi về phía cửa lớp. Lúc cửa ra vào hé mở, tôi vô tình nhìn thấy được thẻ sinh viên của người đó. Nhưng tốc độ đi khá nhanh cho nên tôi chỉ nhìn được niên khóa trên thẻ mà thôi.
Không ngờ người nọ đang là sinh viên năm tư rồi.
Quay đầu, ánh nhìn của tôi vẫn còn nương theo người nọ một chút rồi liền bị cắt đứt bởi giọng nói ở bên cạnh.
" Đứng đây làm gì vậy?"
Tôi quay mặt nhìn lại, nhận ra Tùng đang cắm hai tay vào túi quần, nhíu mày đầy chất vấn. Thả lõng hai vai xuống, tôi dựa người vào lan can phía sau lưng rồi nói:
" Khi nãy tôi vừa đến phòng đăng ký cuộc thi hôm bữa tôi nói cậu ấy."
" À..."
Tùng hơi gật gù, vẫn rất điềm nhiên không nói thêm câu nào.
Lúc này tôi hơi nghiêng đầu, nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu lẫn tò mò:
" Và sau đó tôi vô tình thấy...có tên cậu trong danh sách tham gia. Là cậu à? Hay người nào trùng tên vậy?"
" Tôi đấy." Tùng nhẹ nhàng phun ra câu này.
" Hôm bữa ai mới nói là mệt chết nên không tham gia cơ mà. Động lực nào khiến cậu thay đổi suy nghĩ vậy hở?"
Tôi nhíu nhíu mày, hơi tì sát mặt mình vào, muốn quan sát, tìm cho ra những suy nghĩ giấu kín của người nọ. Kỳ thực, Tùng cũng thuộc dạng loại người khó đoán tâm tư ý niệm đấy.
Tùng thấy tôi quan sát như vậy liền lùi về phía sau, phất phất tay:
" Liên quan gì đến cậu? Thích thì tham gia thôi."
" Thật à? Tôi lại không thấy vậy."
Lúc này, chúng tôi vừa tản bộ vừa trò chuyện.
" Chỉ là bỗng dưng muốn nỗ lực khiến một người phải chú ý đến mình thôi." Tùng nói.
Tôi vẫn nhìn thẳng về con đường đằng trước, nhưng bên tai thì rất nhanh liền tiếp thu lời nói kia. Ngẫm nghĩ trong lòng một chút, tôi khẽ cười:
" Lẽ nào...có người khiến cậu rung động rồi sao?"
Tùng dừng lại, cẩn trọng quay mặt nhìn tôi một cái. Tôi cũng nâng mắt nhìn cậu ta, chúng tôi trong vài phút đồng hồ chỉ bốn mắt nhìn nhau như vậy khiến cho không ít sinh viên qua lại cảm thấy tò mò.
" Có lẽ."
Một lúc sau, Tùng lãnh đạm nửa thừa nhận việc đó rồi đi tiếp.
Tôi cũng im lặng đi theo phía sau.
Cho đến khi chúng tôi đến chỗ ngã rẽ cầu thang, Tùng bước lên bậc thang thứ nhất dẫn đến lầu ba thì hơi khựng lại, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp.
Giọng nói điềm đạm chậm rãi, không mang theo chút nóng vội hay là mất bình tĩnh nào cả.
" Lúc này chúng ta được tính là đối thủ của nhau rồi đó."
Đối thủ?
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, kỳ thực định bảo, có cần nghiêm trọng như vậy không thì tôi không cách nào mở miệng nói được.
Trong lòng bỗng dưng lăn tăn thật nhiều suy nghĩ. Vì hiện tại, tôi không thể xác định được đối thủ của nhau mà cậu ta bảo, là đặt vào hoàn cảnh như thế nào.
#
Cửa hàng tiện lợi lại bắt đầu đông khách.
Tôi lúc này đang làm việc đến tối mặt tối mũi, không chỉ nhìn ngắm khách vừa vào mà còn phải quan sát những vị khách đang ngồi sẵn tại hàng ghế gỗ kia.
Cầm lên mấy món hàng rồi đưa vào máy tính tiền, tít tít vài tiếng, tôi niềm nở cười bảo:
" Của bạn là 40 nghìn."
" Circle K xin cảm ơn."
Những nhân viên khác thì ở bên trong đang chia nhau ra sắp xếp những món hàng vừa mới ra khỏi lò, và đem những món hàng gần hết hạn về kho. Tôi vẫn liên tục tính tiền.
Đưa mắt nhìn cái đuôi dài như rắn kia đang không ngừng nối thêm phần tử, tôi nhất thời nhíu mày, nửa mệt mà nửa thích thú. Khách đông như vậy thì bận rộn thật đó, nhưng nó cũng đỡ nhàm chán lắm.
Khoảnh khắc đông đúc đó qua đi, tôi ngồi phịch xuống cái ghế phía sau, thở ra một hơi.
Từ chiều đến giờ, trong đầu tôi vẫn luôn luẩn quẩn những lời mà Tùng đã nói. Việc cậu ta tham gia cuộc thi kia không làm tôi băn khoăn bằng hai tiếng đối thủ chói tai nọ.
Việc một người bạn có thể xem là thân của mình hoàn toàn đem mình làm một đối thủ thì... tôi cảm thấy khá là hụt hẫng.
" Cậu nhân viên."
Tâm trí đang lơ lửng thì bên tai có tiếng gọi. Tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn, chợt cảm thấy bóng dáng này có vẻ quen thuộc lắm. Đặc biệt là cái gu thời trang ưa thích màu đen này, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
Đứng dậy, tôi vội cầm món hàng của anh ta lên tính tiền, trong lúc đợi bill được in ra, tôi có lén lút quan sát người nọ một chút.
Khuôn mặt bị khuất dưới chiếc mũ lưỡi trai, nhưng vẫn có thể thấy được cái mũi cao và thẳng tắp, nhìn vào thật sự có cảm tưởng chỉ cần động mạnh một cái sẽ gãy làm đôi luôn. Môi lại có đường cong khá rõ ràng, càng khiến cho khuôn mặt thêm phần đặc biệt.
Tôi cứ mãi nhìn ngắm đánh giá mà quên mất công việc của mình. Đến khi người nọ bất ngờ chạm vào tay tôi, muốn cầm lấy túi đồ thì tôi mới tỉnh lại.
Cúi thấp người, tôi muốn giấu đi sự hổ thẹn của mình.
" Xin cảm ơn..."
Lúc nãy vì quá chú ý đến khuôn mặt mà tôi không để tâm đến chiếc thẻ đang đong đưa trước ngực của anh ấy. Liếc mắt nhìn qua, tôi nhận ra đó là chiếc thẻ sinh viên của trường tôi.
Lẽ nào...
A, mình nhớ ra rồi!!!
Tôi lập tức nhìn theo hướng đi của anh ấy, không ngờ vừa ngước mắt lên thì lại phát hiện anh ta cũng đang quay đầu lại nhìn tôi một cái. Ánh mắt chạm ánh mắt đầy ngỡ ngàng như vậy, tôi chỉ đứng đực ra mà không làm gì khác.
Người kia cũng đứng lặng một chỗ quan sát tôi, một hồi sau lại nhẹ nhếch môi lên, cười một cái đầy khó hiểu rồi bỏ đi.
" Anh Phi!!!"
Ờ...ai gọi vậy?
Tôi mơ màng thu tầm mắt lại về một cô bé đang cười thật tươi với mình. Bên cạnh cô bé đó còn có thêm một số người bạn khác nữa, nam nữ đều có đủ cả. Ngẩn ra một chút, tôi mới nhẹ mỉm cười:
" Hi Vi. Hôm nay em đến cùng bạn à?"
Vi nhìn tôi, gật gù, " Em kéo khách cho cửa hàng của anh đó."
Nghe xong, tôi suỵt một tiếng, khéo léo chỉnh lại, " Của giám đốc nha."
Vi lại cười cười với tôi, sau đó thì kéo cả mọi người đi về hướng của những chiếc bàn màu nâu.
Tan ca, mọi nhân viên đều lục tục sắp xếp rồi ra về.
Tôi luôn là người ở lại cuối cùng để dọn dẹp, sau đó sẽ đưa chìa khóa cho quản lý, cũng như là ông chủ ở đây. Và như mọi ngày, hình ảnh ông chủ trung niên ấy cô độc cùng vài lon bia trên bàn luôn in sâu vào trong tâm trí của tôi.
Không phải tôi quá quan tâm ông ấy, chỉ là hình ảnh đó khiến tôi thấy thương xót, muốn ghi nhớ một chút tư vị của cuộc sống thời tuổi trẻ của mình mà thôi.
Lúc rời khỏi cửa hàng, tôi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe hơi màu đen quen thuộc kia, không hiểu sao lại bất giác mỉm cười. Đi nhanh về hướng đó, tôi gõ lên cửa kính hai tiếng.
Cửa tự động mở ra, tôi vui vẻ ngồi vào ngay ngắn, thắt cả đai an toàn rồi quay sang nhìn anh.
" Anh chờ lâu không?"
Nguyện đặt tay lên vô lăng, nhẹ lắc đầu rồi nhìn tôi bảo:
" Em có muốn ăn gì không?"
Ngồi dựa lưng vào ghế đệm, tôi uể oải lắc đầu từ chối. Hiện tại tôi chỉ muốn đi ngủ thôi, không cần ăn cũng không sao cả. Giấc ngủ mới là thứ quý giá đối với tôi cơ.
Hai mắt hơi nhắm lại, tôi cảm nhận được xe đã bắt đầu lăn bánh. Lúc này tôi mới bất ngờ quay qua phía của Nguyện, hỏi vu vơ:
" Anh này, nếu như bạn thân của mình đột nhiên lại xem mình là đối thủ, thì nó có ý nghĩa gì không?"
Nguyện nghe tôi hỏi, chân mày nhất thời nhíu lại, nhưng sau đó liền nghiêm túc đáp:
" Họ muốn khẳng định hay chứng tỏ một cái gì đó."
" Theo anh thì... những trường hợp như vậy, có thể liên quan đến cái gì?"
" Tình cảm chăng? Không thì địa vị, danh tiếng, tiền bạc... Rất nhiều."
Nguyện hơi dừng lại, quay qua nhìn tôi, " Có chuyện gì sao?"
Trong đầu tôi vẫn còn lan man ở hai tiếng tình cảm kia thì lại nghe anh hỏi đầy vẻ quan tâm, bất chợt tôi lại không muốn tâm sự nữa. Khoảnh khắc đó, tôi đã thật sự không muốn nhắc đến Tùng ngay trước mặt anh.
Lý do vì sao thì tôi không rõ cho lắm.
Khẽ lắc đầu, tôi cười cười cho qua chuyện rồi quay mặt về phía cửa sổ, nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu, tôi thϊếp đi thật, còn rất ngon lành nữa. Bên tai, âm nhạc du dương cứ vang lên mãi, càng ru cho giấc ngủ của tôi lâu thêm một chút.
#
Một tuần sau đó, chúng tôi – những người đã ghi danh vào cuộc thi kia đều đã tập hợp lại thành một đoàn.
Đứng trước mặt bao nhiêu ban giám khảo, chúng tôi phải trải qua vòng loại, cái vòng tàn nhẫn nhất mà tôi từng thấy. Ban giám khảo kỳ này thật sự nghiêm khắc, không có tính chuyên môn cao hay sáng tạo đặc biệt gì đó thì đều...goodbye.
Vì tôi đã nghe thầy Đức dặn rằng, giám khảo khó lắm nên tôi không dám qua loa cho có. Bài này tôi cũng tập nhiều lần, tập đến thuộc làu luôn rồi. Lúc nhạc mở lên, tôi bước vào phần thi sơ loại của mình.
Tổng cộng hôm đấy có ba mươi thí sinh tham gia, nhưng sau một vòng càn quét, rốt cục chỉ còn lại gần một nửa thí sinh mà thôi.
Trong số thí sinh được đi vào vòng trong có tôi và Tùng.
Lúc rời khỏi khán phòng, tôi đã nhìn thấy Tùng đứng dựa vào hành lang, bộ dạng có vẻ đang đứng chờ đợi ai đó.
Dạo gần đây chúng tôi cũng ít nói chuyện hơn, vì cậu ta khá là bận rộn, mà tôi cũng không chủ động nhiều nữa. Hôm nay chạm mặt nhau ở đây nên đã chào hỏi vài câu.
" Khi nãy nhảy đẹp đấy." Tùng cất di động vào túi, nhận xét cho phần thi của tôi.
Tôi đặt hai tay lên lan can, ngược hướng với Tùng, cười một tiếng đầy đắc ý.
" Cảm ơn. Cậu cũng làm rất tốt."
Ngay lập tức, Tùng phản đối:
" Không, tôi phải làm tốt hơn gấp nhiều lần nữa. Chỉ như khi nãy thì... không thể được."
Quay mặt nhìn cậu ta, tôi hạ thấp giọng, hỏi thẳng một câu:
" Rốt cục thì sao cậu lại xem tôi là đối thủ? Chúng ta không cần nghiêm trọng đến vậy. Đây chỉ là một cuộc th---"
" Với cậu nó chỉ là một cuộc thi không quan trọng. Nhưng với tôi thì nó khác. Vì mục đích tham gia của chúng ta...khác nhau, có hiểu không?"
Tôi đứng lặng thinh nhìn Tùng, sau đó khó khăn mà bật cười:
" Nói vậy thì không phải chỉ có mình tôi là đối thủ của cậu. Còn hơn mười người khác cũng đang là đối thủ của cậu đó thôi."
Tùng gật đầu đầy nghiêm túc:
" Đương nhiên. Nhưng tôi cảm thấy, đánh bại họ sẽ khá dễ dàng. Còn cậu..."
Nói đến đây, cậu ta dừng lại, nhíu chặt mày, dường như không muốn tiếp lời. Ngay sau đó, cậu ta im lặng rồi nhanh chóng lướt nhanh qua tôi. Giây phút ấy, tôi giống như vừa nhận ra được một điều gì đó, đột nhiên trong lòng thỏa mãn đến tự đắc.
Quay người lại, nhìn theo bóng lưng vội vã kia, tôi cất giọng nhẹ tênh nhưng đầy khẳng định:
" Này Tùng à, cậu...đề cao tôi thật đấy."
Đôi vai Tùng căng cứng, nhưng chẳng bao lâu, cậu ta liền thả lõng rồi bước đi một cách dứt khoát, như đang cố gắng thoát khỏi ánh mắt thăm dò của tôi vậy.