Sau bốn tiết lý thuyết khô khan nhàm chán, tôi rốt cuộc cũng được thả trại.
Lúc đeo cặp lên di chuyển khỏi lớp, tôi có vô tình nhìn thấy hai tên dám nói xấu trước mặt tôi lướt nhẹ qua bên hành lang, mặt mũi mỗi đứa dán băng bông thuốc đỏ trông mà tội.
Ngẫm lại, khi đánh bọn chúng thì tôi cũng đã nương tay lắm rồi, hay đúng hơn là sức tôi có thuộc loại mạnh mẽ gì cho cam đâu. Đánh trúng được quả này thì đúng là may mắn lắm rồi ý.
Không ngó tụi nó nữa, tôi quay gót nhanh chóng chạy đến chỗ thang máy. Khi thang máy đinh một tiếng mở ra, tôi nhìn thấy khoảng sáu, bảy người gì đang đứng chen chúc ở bên trong. Lùi về sau một bước, tôi không vào nữa mà quyết định đi thang bộ.
Thời gian ở trường luôn chênh lệch đến mấy phút. Có hôm chú bảo vệ cứ như đêm qua vừa mới hấp hôn với vợ nên reo chuông sớm hơn mười phút. Nhưng cũng có hôm chú ngủ quên nên muộn mất mười phút mới chuông reo.
Chạy xuống đến cổng bên ngoài, tôi lướt ngang qua một chiếc xe hơi màu đen khá sang trọng. Ở trong khuôn viên trường tôi có một công ty cổ phần nọ ở phía tây, cho nên ngoài sân luôn xuất hiện bóng dáng của những chiếc xe hơi đắt tiền này.
Liếc mắt nhìn qua tấm kính, tôi cứ nghĩ bên trong không có người nên mới nán lại nhìn vào một chút. Mái tóc vì gió hất tung lên mà rối bù xù. Tôi cào cào tóc, chỉnh lại cho ngay ngắn rồi mới nhẹ nhõm thở ra.
Cũng may không có ai trong xe cả, chứ không bị người ta nhìn thấy trò hề này chắc...
Tôi vừa mới chậc lưỡi một tiếng liền cảm giác được tấm kính nó di chuyển. Bất giác giật mình lùi về sau, tôi cứng người, hai mắt dao động theo sự di chuyển chậm rãi của cửa kính kia.
Khi nó sắp hoàn chỉnh mà hạ xuống rồi, tôi cắn nhẹ môi, một nỗi nhục nào đó nương theo cơn gió thổi ập đến, pat pat vào mặt tôi hai phát.
Mẹ nó ơi, bị người ta phát hiện thật sao? Mình muốn độn thổ quá đi mất!!!
Không cần nói, tôi ngay sau đó liền xoay gót, căng thẳng mà muốn vọt chạy khỏi nơi đó ngay lập tức. Nhưng ở phía sau lưng lúc ấy bỗng dưng vọng đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Tiếng cười trầm ấm xen lẫn chút lưu manh bá đạo càng làm mặt tôi nóng hơn nữa.
" Này, em định soi gương xong liền bỏ đi không trả phí đấy à?"
Tôi dừng bước, mặt cúi thấp nhìn xuống mấy đầu ngón chân. Hít sâu vào một hơi, tôi liếʍ môi, cố gắng tỏ ra thật bình thản trước sự bắt quả tang đầy nỗi nhục kia.
Quay lưng lại, tôi mạnh mẽ bước đến đối diện, không cần sĩ diện mà chấp nhận hành động soi gương chùa khi nãy. Khẽ nâng mắt nhìn Nguyện, tôi bảo:
" Này chồng à, người ta thường nói của chồng công vợ, đúng không? Ít nhiều em cũng có quyền soi một chút chứ?"
Nguyện kề ngón trỏ ngay môi, miết nhẹ một cái, ánh mắt ra vẻ suy tư đắn đo gì đó rồi lên tiếng đáp lại:
" Nếu đây không phải xe của anh thì sao?"
Tôi nhún vai, " Đương nhiên là...bỏ chạy không quay đầu lại rồi!"
Nguyện bật cười, rốt cục cũng mở cửa bước ra khỏi xe. Khi anh vận trên người là một bộ vest đầy vẻ lịch lãm ngất trời, tôi thật sự không dám đưa mắt nhìn xung quanh xem có ai đã chảy máu mũi hay là...ngất xỉu chưa.
Đứng siết lấy quai cặp, tôi đứng dựa lưng vào cửa xe, khẽ chậc lưỡi nhìn ngắm người kia từ trên xuống dưới. Bộ dạng này chính là đang đi làm, nhưng sao đột nhiên lại chạy đến trường đón mình cơ chứ?
" Sao hôm nay anh lại đến đón em thế?"
Nguyện cắm một tay vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên hỏi:
" Anh không được đến đón em à?"
" Đương nhiên là không phải rồi. Em rất thí----" Tôi nói đến đây liền khựng lại, nuốt hết mấy nguyên âm phụ âm còn lại vào trong bụng, đứng thẳng người nghiêm trang cười cười:
" Vậy chúng ta đi ăn đi!"
Nguyện lúc này nhíu mày, cũng nghiêm túc không kém:
" Em đúng là heo mà. Gặp anh thì lúc nào cũng chỉ có ăn."
" Có người yêu là để lấp đầy bao tử mà!"
Nguyện thình lình nâng đôi mắt sáng ngời như con mèo trong đêm kia nhìn tôi đầy vẻ gian manh:
" Chỉ lấp đầy...bao tử thôi sao?"
" Hở?" Tôi nhăn mày, vì chưa kịp thông suốt ý tứ của người kia nên định đáp ừ nhưng rồi tôi đã im bặt.
Đồ chết tiệt, còn định muốn mình bảo lấp đầy cái gì nữa chứ?
Quay mạnh người, tôi toang vươn tay mở cửa xe, lớn giọng sai bảo người kia hệt như tài xế riêng của mình. Ngay lúc đó, từ xa bỗng có tiếng gọi tên tôi vọng tới thực rõ ràng.
" Ê Phi!"
Liếc mắt nhìn qua, tôi thấy Tùng đang chạy đến, trên trán đầy mồ hôi. Tôi nghĩ là cậu bạn vừa mới tập xong mấy bài nhảy khó nhằn rồi.
Hạ tay xuống, tôi quay đầu cười cười với Tùng.
" Bây giờ mới được về hả?"
Tùng lau đi mồ hôi trên trán, bực dọc gật đầu rồi nói:
" Định rủ cậu đi ăn gì đó, mà..."
Đến đây, cậu ta ngước mắt nhìn Nguyện, trong giây phút đó, tôi hoàn toàn không ngờ được ánh mắt của Tùng lại chuyển biến đến mức khó tin như vậy.
Có lẽ do tôi nhạy cảm, cho nên mới nhìn thấy được vài tia kinh ngạc lẫn thích thú từ người đối diện mình. Mà ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ yêu mến đó lại đang dán chặt lên...người yêu của tôi.
" Này!"
Tôi đẩy mạnh tay Tùng một cái cho cậu ta tỉnh lại.
" À, hở?" Tùng thu tầm mắt về phía tôi, ngơ ngơ ngác ngác.
Tôi tạm thời không để ý đến thái độ mê mẩn này của Tùng, vì tôi đã chứng kiến nó khá là nhiều rồi. Chỉ tay về phía cậu ta, tôi nói với Nguyện:
" Cậu ấy tên Sơn Tùng, ca sĩ nổi tiếng đó, anh biết không?"
Nguyện còn chưa kịp nói câu gì thì đã nghe người nọ nhảy cẩng lên, mặt mũi tối sầm lại.
" Này!! Tôi không phải!"
Khẽ cười, tôi lại chỉ tay vào Nguyện:
" Đây là Nguyện, người yêu của tôi."
Tùng lại nhìn Nguyện một lần nữa rồi gượng gạo gật gật đầu chào hỏi. Anh cũng kiệm lời, chỉ cười lạnh một cái rồi thôi.
Sự gặp mặt đầy tình cờ này xem ra cũng là cái duyên. Duyên ở chỗ chính là khi tôi vừa định giấu không muốn Tùng nhìn thấy Nguyện thì Nguyện lại đến trường đón tôi, vừa hay Tùng từ lớp chạy ra định rủ tôi đi ăn.
Bùm, vậy là không còn giấu được.
Đến lúc về nhà, tôi vẫn cứ mặt nhăn mày nhó, nhưng thấy cũng buồn cười không kém. Nguyện sau khi gặp mặt cậu ta xong, chỉ hỏi tôi người đó là người tôi từng kể đúng không?
Tôi bảo đúng vậy, một người bạn khá hợp với em ở đại học đó. Anh thấy thế nào?
Tôi chỉ hỏi đùa như vậy thôi, không ngờ anh lại trả lời rằng, ừ cũng được. Tuy chất giọng vẫn nhàn nhạt không cảm xúc gì, nhưng tôi bỗng dưng lại nảy sinh một...thứ cảm giác rất mơ hồ.
#
Một tuần sau, tôi nghe tin chị Phụng sắp lên máy bay đi đâu đó.
Lúc tôi chạy đến tìm gặp chị, cũng là để dự một bữa tiệc chia tay nho nhỏ, chị có ngồi tâm sự riêng cùng tôi.
Khi tôi hỏi chị thật sự quyết định đến nơi đó sao? Chị Phụng đã gật đầu đầy dứt khoát, giọng nói cũng mạnh mẽ và tràn đầy khát khao.
Tựa như đó đã là một ước mơ, một hoài bão được ấp ủ từ rất lâu rồi. Hiện tại đã đến lúc khai hoa kết trái rồi.
" Ai mà không muốn đi đến thiên đường của riêng mình chứ?" Chị nói, sau đó quay sang tôi, " Mày có từng nghĩ đến không?"
Tôi nâng mắt nhìn chị, trong lòng khá rối bời.
Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn ôm ấp một ước mơ, một suy nghĩ là được trở thành một cô gái đúng nghĩa. Chỉ là lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều đến vậy. Tôi không biết thiên đường cho ước mơ của mình là có thật trên đời này.
Ngay lúc này đây, nhìn thấy chị Phụng sắp đạt được ước mơ đó, tôi vừa có chút vui mừng, vừa có chút ghen tị.
" Em nghĩ em cần thời gian để chuẩn bị." Tôi mơ hồ đáp lại.
Chị Phụng cũng gật gù:
" Ừ. Mày cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Vì đây đã là ước mơ lớn nhất của cuộc đời tao rồi, bất chấp tất cả, tao cũng phải đạt được nó. Thiên đường nơi đó chắc chắn đang mở cửa chào đón những người như chúng ta."
Tôi miên man chìm trong suy tư của bản thân, thật lâu sau mới có thể lên tiếng:
" Sau khi xong xuôi rồi, chị sẽ trở về chứ?"
Chị Phụng có hơi kinh ngạc nhìn tôi, bàn tay thô ráp giơ cao lên, đánh mạnh trên đỉnh đầu tôi một cái.
" Mày điên à? Nghĩ làm sao tao lại không về hử? Tao đi như vậy, nửa là vì thực hiện ước muốn, nửa là để..."
" Để? Để gì ạ?"
Tôi tò mò nhìn chị, không nghĩ lại bị chị lườm một cái.
Tôi biết chị cũng có những bí mật của riêng mình mà, cho nên không cố tình hỏi tới nữa.
Bữa tiệc ngày hôm đó có niềm vui cũng có nỗi buồn. Mấy chị khác cứ thay phiên ôm lấy chị Phụng, nước mắt ngắn nước mắt dài như vậy đến gần mười phút đồng hồ.
Tôi có lẽ vì chai sờn rồi nên không ủy mị cho lắm, chỉ đi lại ôm chầm lấy chị Phụng, hưởng một ít sự mạnh mẽ cứng rắn của chị thôi.
Ngồi trên xe buýt, tâm trí tôi vẫn cứ vương lại những câu nói trong cuộc trò chuyện với chị Phụng. Lúc chị vui mừng khi sắp đến được thiên đường kia, lúc chị nói nó là ước mơ lớn nhất hay cả lúc chị hỏi tôi có từng nghĩ đến nó chưa.
Khi nãy, những thứ này không làm tôi suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Chiếc xe buýt vẫn ì ạch đi phía sau những chiếc xe máy khác. Không khí ngoài đường phố thì vẫn nhộ nhịp như thường lệ. Chỉ có tôi là ngà ngà say ngước mắt miên man suy tư mà thôi.
Liệu sẽ có một ngày nào đó, tôi cũng được như chị Phụng, cũng được đặt chân đến thiên đường đó chứ?
Tôi tựa đầu vào cửa sổ, khóe môi hơi cong lên khi tưởng tượng một cô gái với dáng dấp mảnh khảnh, mái tóc đen nhánh xõa dài phía sau lưng, khuôn mặt lại xinh đẹp một cách thanh nhã.
Mỗi cử chỉ của cô gái trong tưởng tượng này đều có thể khiến tôi thích thú mà mỉm cười. Lại mơ màng dùng ngón tay vẽ vời linh tinh lên khung cửa sổ, tôi cũng không ngờ ngoài trời lại vừa đổ cơn mưa.
Giọt nước lạnh lẽo bám đặc trên ô cửa kính, chậm rãi trượt xuống, in lại dấu vết mờ hơi sương.
Tôi ngồi thẳng dậy, lấy di động ra, gọi cho Nguyện.
Trong đầu hiện tại vẫn luẩn quẩn những chuyện kia không dứt được, môi lại mấp máy lên tiếng:
" Nguyện hở? Anh đang làm gì thế?"
Bên kia là cả một không gian tĩnh lặng, chỉ còn sót lại tiếng sột soạt ma sát của giấy.
" Anh còn ở công ty. Làm sao đấy?"
Tôi mơ màng dựa lưng ra sau ghế đệm, không quan tâm đến một vài ánh mắt lâu lâu liếc qua phía mình. Tôi hít nhẹ một hơi, rồi khẽ cười:
" Anh này, thiên đường mà anh muốn đến nhất là nơi nào thế?"
" Thiên đường?" Anh lên giọng như vậy, sau đó nghiêm túc hỏi, tôi say đúng không?
Lúc đó tôi càng cười lớn hơn khi nãy, lắc đầu nguầy nguậy:
" Không, em còn tỉnh lắm! Thật đó."
Nguyện cũng không truy cứu nữa, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại tôi:
" Vậy thiên đường của em là ở đâu?"
Tôi nhất thời nhíu mày, mấy ngón tay hơi siết chặt điện thoại. Có lẽ anh từ sớm đã biết tôi là con người thế nào rồi, nhưng liệu anh có biết được, suy nghĩ nghiêm túc của tôi về việc kia không?
Về việc...tôi thật sự muốn trở thành một cô gái, một cô gái thực thụ!
" Thiên đường của em...rất gần, mà cũng rất xa."
" Em muốn đến nơi đó chứ?"
Tôi không biết khi ấy mình suy nghĩ cái gì, chỉ biết rằng, hốc mắt tôi bỗng dưng nóng lên, không xác định được nguyên do từ đâu.
Nhắm nhẹ mắt lại, tôi thì thầm đầy chân thành:
" Em sẽ đi đến nơi đó, nếu như...anh vẫn chấp nhận em sau mọi chuyện."
Tối hôm ấy, tôi thực sự đã say, cho nên mới nói đến những việc không vui như vậy. Nhưng thật may là những ngày sau đó, Nguyện cũng không nhắc đến chuyện kia trước mặt tôi nữa.
Có lẽ anh nghĩ tôi say nên nói linh tinh. Cũng có thể anh hiểu được, chuyện kia quá nhạy cảm để có thể bàn luận thêm một lần nữa.
#
Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày đăng ký tham gia cuộc thi bên khoa của tôi.
Thầy Đức trước đó có bật mí cho tôi biết thể lệ cuộc thi như thế nào, cho nên tôi cũng nắm trong tay một chút ít cơ hội. Tuy như vậy là có hơi ăn gian, nhưng đâu phải tôi cứ biết thể lệ, trọng tâm thì là tôi giành giải nhất?
Cùng một kiến thức nhưng không có nghĩa ai học được cũng sẽ thành thiên tài đâu.
Ngồi ở bàn học, tôi đang cố tỏ ra chăm chỉ khi ôn luyện tiếng Anh vì cũng không còn lâu nữa là tôi phải đối mặt với nó rồi.
Lật qua vài trang sách, ngoại trừ những hình ảnh đẹp ngất ngây, còn lại tôi đều không có mấy hứng thú. Cầm bút chì lên gạch gạch vài câu mang tính trọng tâm xong, điện thoại tôi bất ngờ rung nhiều hồi.
Liếc mắt nhìn qua, tôi kinh ngạc khi thấy Khải Tâm đang gọi video cho mình. Mặc dù trước đó chúng tôi cũng đôi lần nói chuyện với nhau, nhưng mà cũng lâu lắm rồi chúng tôi không gọi video như vậy.
Chần chừ vài giây, tôi mới chấp nhận cuộc gọi.
Quả nhiên, mông Pho vẫn là hiện ra đầu tiên.
Tôi nhìn cái mông ngúng nguẩy kia, không nhịn được nổi khùng lên:
" Này, cậu chào hỏi bằng mông thỏ không chán à?"
Khải Tâm lúc này mới ôm lấy Pho vào lòng, cầm cốc nước uống một hớp rồi cười hì hì.
" Sao vậy? Cậu không thấy mông Pho rất đáng yêu à?"
Tôi nhướn cao chân mày, cao hứng định bảo, sao không khoe mông cậu ấy nhưng rồi bản thân đã kịp ngăn lại lời nói đầy mùi nguy hiểm này.
Thu về đôi mắt hình viên đạn của mình, tôi chậc lưỡi:
" Sao cậu có thời gian vậy?"
Khải Tâm trong tay cũng cầm cây bút, đôi mắt có hai quầng thâm không nhỏ chút nào. Cậu ta cào cào tóc, đẩy kính cận lên ngay ngắn rồi bảo:
" Đang làm bài tập đây. Buồn chán nên gọi cho cậu tâm sự một chút."
Tôi bỏ bút xuống, chống cằm cười cười:
" Sao nào? Cậu muốn tư vấn gì à? Mà không phải, bản thân đã là bác sĩ tâm lý rồi mà, cần gì người ta tư vấn chứ."
Khải Tâm xoay xoay bút, lắc đầu:
" Tôi không có ý định trở thành bác sĩ đâu. Giáo sư ngành tâm lý học oai hơn cơ."
Tôi bĩu môi:
" Nghề nào mà chẳng oai chứ? Lắm chuyện! Rồi, muốn tâm sự cái gì?"
Mông thỏ trong tầm mắt tôi lại lắc lắc qua lại, cái đầu nhỏ xinh chui rúc vào người của cậu chủ. Khải Tâm im lặng hồi lâu thì lên tiếng, chất giọng từ tính kia càng khiến tôi lo ngại về vấn đề...con người của cậu ấy.
Có lúc sôi nổi không ai bì được. Có lúc lại trầm tính đầy đứng đắn ai cũng mê.
" Sắp đến sinh nhật của Vu Tư rồi."
Đang nhìn ngắm thỏ con đáng yêu, hai mắt lim dim muốn ngủ thì tôi bị câu nói của Khải Tâm dời sự chú ý. Tôi đưa mắt nhìn vẻ mặt của cậu ấy, vẫn rất bình ổn không có vấn đề gì.
" Ừm, đúng rồi... Sao vậy?"
Khải Tâm cười cười bảo:
" Nói cậu biết, Vu Tư không chỉ gửi quà cho cậu đâu!"
" Ý cậu là gì đây?" Tôi bỗng ngồi thẳng dậy, " Lẽ nào cậu ấy cũng gửi quà cho cậu hử?"
Khải Tâm như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ được sự tò mò của tôi, cổ hơi nghển lên tự đắc:
" Đương nhiên! Làm sao cậu có được, còn tôi lại không được?"
Lúc này, tôi bỗng dưng đã nắm được thóp của Khải Tâm, lật ván cờ trong vài giây:
" Tôi là người yêu cũ, còn cậu, là gì mà phải tặng quà qua quãng đường xa xôi như vậy?"
Thấy ánh mắt đầy tính sát thương của tôi, Khải Tâm dường như cứng họng, hạ mi mắt trầm tư rất lâu. Hồi sau, tôi không nhịn được câu hỏi bấy lâu nay vẫn chôn giấu mà đem ra công khai hỏi thẳng.
" Khải Tâm, rốt cục cậu với Vu Tư là quan hệ gì?"
Khải Tâm lúc này mới chịu ngẩng đầu lên. Cậu ấy không mỉm cười nữa, đúng hơn là không còn cái nụ cười vui vẻ thật sự, thay vào đó là cách cười đầy gượng gạo lẫn chua xót.
" Tình cảm chăng?"
Khải Tâm trả lời tôi bằng cách hỏi ngược lại như vậy.
Qua ánh mắt chứa đựng nhiều nỗi niềm giấu kín kia, tôi không cần phải hỏi cặn kẽ nữa cũng đủ hiểu được, giữa hai người họ, ít nhất đã từng nảy sinh tình cảm.
Chúng tôi lúc này không ai lên tiếng nữa. Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng và ngượng nghịu khó xử. Vì vốn dĩ, tôi và cậu ấy đều từng có mối quan hệ tình cảm thân mật với Vu Tư.
Nghe ra thì cũng buồn cười thật.
Vì tôi chưa từng nghĩ đến chuyện, Vu Tư sẽ...chấp nhận thằng nhóc ngày trước không hiểu chuyện, hỗn láo với cậu ấy đâu!
" Này Khải Tâm." Tôi thình lình gọi cậu ấy.
Vẻ mặt ngơ ngác kia nhìn tôi, làm tôi nửa muốn thương xót nửa lại muốn bật cười.
" Nếu thật sự giữa hai người là loại quan hệ đó, thì xin cậu, đừng bao giờ làm tổn thương Vu Tư, có được không?"
Khải Tâm mở to mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Còn tôi thì đang vô cùng nghiêm túc nói với cậu ấy.
" Tôi không đùa đâu. Từ trước đến giờ, tôi luôn hy vọng sẽ có một người thật lòng yêu thương Vu Tư, vì vốn dĩ... cậu ấy phải được người khác yêu thương như vậy rồi."
" Nhưng trong quá khứ, tôi đã khiến cậu ấy tổn thương không ít, cho nên..."
Tôi nhất thời cúi thấp đầu, giọng bỗng dưng nghẹn ngào.
Lúc này, Khải Tâm chen vào bằng một điệu cười thiếu đòn. Tuy vậy, ánh mắt kia cũng không phải là thứ đùa giỡn cợt nhã, ngược lại vô cùng nghiêm túc, đứng đắn.
" Đừng nghĩ nhiều nữa, đều là quá khứ cả rồi. Tôi hiểu được Vu Tư cần được yêu thương như thế nào mà."
Tôi cắn nhẹ môi, ánh mắt lạnh nhạt lườm người nọ một cái:
" Này giáo sư, giọng điệu này của cậu có phải vừa muốn thức tỉnh tôi kia đã là quá khứ rồi đừng ôm nỗi nhớ nữa vừa muốn khẳng định, Vu Tư cần cậu yêu thương nhất hay không?"
Khải Tâm tròn mắt nhìn tôi, sau đó lập tức bật ngón cái:
" Chính xác! Chúng ta đúng là TÂM Ý tương thông nha!!!"
Hai tiếng tâm ý kia, cậu ta rõ ràng là muốn nhấn mạnh luyến láy đến lạnh cả người luôn mà!
Đương nhiên, ngay sau đó tôi liền say goodbye và kết thúc cuộc gọi.
Cuộc trò chuyện này tuy ngắn ngủi nhưng thật sự đã khiến tôi nhớ lại chuyện quá khứ rất nhiều.
Thời gian lần này thành công kéo tôi trở về những khoảnh khắc Vu Tư cùng tôi thật vui vẻ hạnh phúc, đến mức khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ và ghen tị.
Dường như qua những trang giấy kia, tôi lại nhìn thấy được hình ảnh của một cậu nam sinh cao lớn lạnh lùng khó gần ngày nào đang cố gắng mỗi ngày mỗi trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn để đủ sức bảo vệ người mà cậu ấy thương.
Hay là hình ảnh của cậu nam sinh đó ngày đêm học cách tết tóc xương cá để có thể tết tóc cho người cậu ấy thương.
Hoặc là hình ảnh...cậu nam sinh đó đã tỏ ra bất cần, lạnh nhạt vì không muốn vương vấn tình cảm cũ nữa.
Mắt tôi chợt nhòa đi rất nhiều, cuối cùng không thể ngăn được những giọt nước chứa đầy hình ảnh của ký ức, thấm qua từng trang giấy.
Mỗi lần nhớ về người đó, tôi đều không thể dằn lòng mà trở nên cứng rắn được. Vì cứ nghĩ đến khuôn mặt của cậu ấy, cách quan tâm, cách cho đi tình cảm của cậu ấy là tôi lại muốn nói xin lỗi thật nhiều.
Điện thoại lần nữa lại rung lên, nhưng là có tin nhắn nhảy đến.
Tôi lau đi những giọt nước bám đặc trên viền mắt, nhìn qua màn hình di động, nhận ra tin nhắn đến từ Khải Tâm.
Trần Khải Tâm: Ý đừng tự trách mình nữa, Vu Tư biết sẽ không vui đâu. Cũng như đừng lo lắng, vì có giáo sư đây yêu thương anh ấy rồi ^_^.
Tôi đọc xong tin nhắn, bất giác cười một tiếng.
Lau đi nước mắt nước mũi, tự nói với lòng rằng, thật tốt, Vu Tư.
Nhưng sau đó tôi lại thấy thương cho Vu Tư, vì giáo sư này thật sự chỉ mới tròn ba tuổi.