Dị Đồng

Chương 2

Người sống chỉ nhìn lớp vỏ bên ngoài, phần lớn là dùng thị giác của động vật, họ sẽ lấy ấn tượng đầu tiên sẵn có để dán một cái mác lên người người khác.

Nói cái gì mà linh hồn mới là thứ thú vị, đến diện mạo còn không được người khác yêu thích thì nói gì đến linh hồn? Vậy nên câu châm ngôn “Tâm sinh tướng” này thật là quá oan uổng cho Lâm Hạo Nhân.

Nếu cho câu "Tâm sinh tướng” làm điều kiện đầu tiên để đánh giá dung mạo của anh thì đại khái có thể “đoán” được câu chuyện cả đời của anh đơn giản như sau: Lúc còn nhỏ ăn trộm kim chỉ, lớn lên đi ăn trộm bò, kỳ phản nghịch đến thì đi đánh nhau với xã hội đen, có lẽ anh sẽ là người rất quen thuộc với cục cảnh sát, các vụ án được ghi lại xếp dày một cục.

Nhưng sự thật là, mặc dù diện mạo của Lâm Hạo Nhân không giống như tên của anh nhưng anh thật sự là một người đàn ông tốt - nếu ta hiểu theo nghĩa thông thường nhất.

Chuyện phản nghịch nhất mà anh từng làm ra trong đời này là không thèm bàn bạc với người nhà đã tự ý điền nguyện vọng thi đại học.

Tuy nhiên, từ nhỏ tới lớn, số lần anh bị người khác hiểu lầm quả thật là đếm không hết. Khi còn nhỏ, nếu đồ vật trong nhà ai biến mất thì người lấy đi chắc chắn là anh; ai bị đánh thì đương nhiên do anh làm; ai đang có thành tích rất tốt nhưng bỗng nhiên tụt dốc, nhất định là do người đó quá thân thiết với anh.

Anh chính là đứa trẻ đáng thương gắn mác “không được phép chơi với cậu ta” trong miệng người khác.

Phải hòa đồng với những người hàng xóm thật sự khá nhàm chán, người thời nay hay thích suy bụng ta ra bụng người, vô cùng mệt mỏi.

Anh đứng trước cổng trường, nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi nói hươu nói vượn: “Chú hiểu lầm rồi, cháu tới đây đón em trai ạ.”

“Giờ vẫn còn chưa đến giờ tan học đâu.” Ông chú hỏi: “Cậu là ai? Là phụ huynh của đứa bé học lớp mấy? Chủ nhiệm lớp là ai?”

Nhóc quỷ không biết đã chui ra sau lưng ông chú từ lúc nào, thân thể mềm mại vặn vẹo biến hình, đầu tiên là số một, tiếp đến là số ba, cuối cùng biến khuôn mặt thành chữ “Vương”, mắt mũi đều kéo đến tận cằm.

“Khối một lớp ba.” Lâm Hạo Nhân bình tĩnh nói: “Giáo viên chủ nhiệm lớp họ Vương.”

Ông chú lúc này mới buông chổi, lấy ra giấy bút từ phòng bảo vệ: “Cậu ghi tên vào đây đi, các lớp bên trong vẫn còn đang học, cậu chờ một chút.”

“Em trai cháu bị ốm nên giáo viên phải gọi người nhà đến đón về.” Lâm Hạo Nhân nói: “Hay là chú hỏi một chút đi?”

Ông chú nửa tin nửa ngờ, kiểm tra thời gian, bây giờ mọi người đều đang ngồi trong lớp học, ông đi đâu để hỏi bây giờ.

Chuyện liên quan đến trẻ con không thể chậm trễ được, ông chỉ có thể để Lâm Hạo Nhân ghi tên, số chứng minh thư nhân dân và số điện thoại liên lạc rồi mở cổng cho anh đi vào.

“Đừng có đi lung tung đấy.” Ông chú đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt vẫn có chút do dự, lắc lắc khóa cửa trong tay rồi nói: “Đi nhanh lên đi.”

“Cháu cảm ơn ạ.” Lâm Hạo Nhân nhe răng cười, điều này khiến anh nhìn qua lại có thêm vài phần hung ác, giống như một người không có ý tốt khiến ông chú sợ tới mức lùi lại mấy bước.

Lâm Hạo Nhân tập mãi thành quen, anh đi về hướng sân thể dục đối diện với tòa nhà giảng dạy.

Trường tiểu học này không lớn, đằng sau là lưới sắt ngăn cách với nhà trẻ, thanh âm trẻ con cười đùa ầm ĩ truyền ra đằng sau những bồn hoa nhỏ đầy hoa. Anh dò xét nhìn thoáng qua, nhóc quỷ dựa người lên hàng rào sắt, bóp đầu nó thành hình thù khác, tròng mắt gần như rơi ra ngoài, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ đó.

Bộ dạng của nhóc quỷ khoảng chừng mới tám, chín tuổi, xem ra khi còn sống nó cũng không có cuộc sống tốt lắm, thế nên đối với chuyện gì nó cũng rất tò mò.

Lâm Hạo Nhân cố tình hỏi nó tại sao không xuống âm phủ để đầu thai, nhưng nhóc quỷ chỉ trưng ra một vẻ mặt ngây thơ, hỏi cũng không thể hỏi ra nguyên cớ.

Sau khi nhóc quỷ phát hiện ra Lâm Hạo Nhân có thể nhìn thấy mình thì luôn bám theo anh, dường như là nó sợ bị bỏ rơi. Có lẽ một người.. à không phải, làm một con quỷ lâu rồi nên thấy quá cô đơn.

Nhóc quỷ có sát khí không nặng, cũng không có oán khí gì nên không thể biến thành lệ quỷ - sự hình thành của lệ quỷ thật sự không hề dễ dàng, đã rất nhiều năm trôi qua nhưng Lâm Hạo Nhân chưa từng gặp qua một lần, vì thế mỗi khi nghĩ đến thì anh cũng thấy khá là hiếm lạ.

Tuy nhiên, ở với thứ có âm khí nặng trong thời gian dài sẽ gây tổn hại cho vận mệnh của mình. Lâm Hạo Nhân bị nhóc quỷ bám theo sau nên thi thoảng sẽ có một chút xui xẻo nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhóc quỷ đi xem nhà trẻ, con quỷ tóc dài khoác áo choàng dưới cây ngô đồng cũng không biết đã đến đây từ lúc nào, cứ nhẹ nhàng bay lơ lơ lửng lửng, dường như cậu ta đang vô thức đi theo anh.