Dị Đồng

Chương 1

Huyện Đông Hải, khu thắng cảnh rừng nguyên sinh Đông Vân.

Hình Du bước ra từ ngôi mộ của một người đàn ông, búng búng cổ tay áo, bộ âu phục được cắt may tinh xảo tôn lên dáng người cao ráo và thanh lịch của hắn, trông hắn như một chàng hoàng tử bước ra từ một lâu đài cổ kính. Hắn lấy khăn tay ra lau bụi trên giày, mặc dù chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng nhìn hắn lại vô cùng trưởng thành và lịch lãm. Mỗi cái nhìn mỗi nụ cười dường như đều được đo bằng thước, không có một chút tùy tiện thường thấy ở các bạn cùng trang lứa.

“Cậu cả.” Tài xế hơi khom người, tay đeo găng trắng nhận lấy khăn tay rồi bỏ vào túi, trầm giọng nói: “Có cần phải thông báo cho ông bà chủ không ạ?”

“Không cần.” Hình Du nhìn thoáng qua người được gọi là “hướng dẫn viên du lịch” đang lấm la lấm lét như một tên trộm, chế nhạo nói: “Tự làm bậy không thể sống, nhà họ Hình không nhận công việc này. Đi thôi.”

Tài xế gật đầu, bước nhanh vài bước mở cửa xe cho Hình Du, “hướng dẫn viên du lịch” kia thấy hắn phải đi liền vội vàng chạy tới: “Cậu Hình! Này, cậu nói thế là như nào? Tại sao lại rời đi? Cậu nhìn này, tiền đặt cọc tôi cũng đã trả rồi mà!”

Hướng dẫn viên du lịch dùng vẻ mặt mếu máo nhìn hắn, vài sợi tóc trên đầu đung đưa trong gió. Đầu đầy mồ hôi, gã xoa xoa tay, lắp bắp nói: “Cậu Hình, dù gì thì cũng phải cho tôi một lời giải thích đi chứ?”

“Giải thích? Vậy ông cũng nói sự thật với tôi được không?” Hình Du khoác một tay lên cửa xe, miệng nở một nụ cười lịch sự nhưng trong mắt hắn lại chứa đầy sự trào phúng: “Ông nói là các ông tình cờ tiến vào đó, sau đấy không biết tại sao một vài khách du lịch như người mất hồn và họ đã hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ, ông không có cách nào khác nên đành phải tìm đến nhà họ Hình.”

“Phải… là vậy đấy.” Hướng dẫn viên du lịch liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, ánh mắt né tránh, nói: “Mấy vị khách kia của tôi vẫn còn đang nằm trong viện đấy. Người nhà họ muốn chúng tôi bồi thường, nhưng chúng tôi cũng là người bị hại mà...”

“Người bị hại...” Hình Du chậm rãi nói ba từ này với một âm lượng gần như không nghe thấy được, cười nói: “Một đám trộm mộ cũng không biết xấu hổ mà dám nói mình là người bị hại à? Nếu tổ tiên có linh, thể nào bọn họ cũng sẽ tức giận đến mức sống lại.”

Mặt của hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng biến sắc: “Này cậu Hình, cậu không được nói linh tinh...”

“Đào bới mồ mả tổ tiên của người ta, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người đi trước. Giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi, nhà họ Hình không muốn liên quan đến chuyện này, xin hãy đi mời người tài giỏi khác đi.” Hình Du không chờ gã nói xong đã lên xe rồi đóng cửa lại, nửa câu sau liền rơi vào gió lạnh, bị khói bụi bốc lên đập vào mặt hướng dẫn viên du lịch.

“Tiền đặt cọc sẽ không được trả lại, tự cầu nhiều phúc đi.”

*

Huyện Đông Hải, thị trấn Tiểu Nam.

Chủ quầy bánh thịt trên phố vừa làm bánh nhân thịt vừa lảm nhảm bằng tiếng địa phương: “Chuyện này ầm ĩ lớn như thế mà cháu không biết à?”

“Cháu không có nghe nói qua ạ.” Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở một cái bàn nhỏ, hai tay hai chân dài không thể duỗi thẳng đành phải vừa cúi người vừa co chân lại, một tay bưng ly trà sữa, tò mò nhìn ông chủ: “Sau đó thì sao? Đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Chuyện này thì chú cũng không rõ lắm, họ nói là đứa bé đã được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì chú không biết.” Ông chủ lấy miếng bánh nhân thịt chiên vàng ra để ráo dầu, mùi thơm lan tỏa ra khắp không khí, dầu trong nồi sôi xèo xèo. Ông ta nói với vẻ bí ẩn: “Cháu có thấy chuyện này kì lạ không, hả? Đang đi một mình trên đường thì đột nhiên xuất hiện một người giống y hệt mình, giống nhau như hai giọt nước, không lẽ đó là người không có hộ tịch?”

“Ừm, người không có hộ tịch.” Người đàn ông trẻ tuổi học theo giọng địa phương của ông chủ mà trả lời một cách bập bẹ. Anh trầm ngâm lấy điện thoại ra, ghi một vài dòng vào bản ghi nhớ.

Ông chủ đặt bánh nhân thịt vào một cái rổ nhỏ rồi đưa nó cho người đàn ông: “Vị thịt tươi ngon giống như thịt bò của lão Tề đây.”

“Cảm ơn ạ.” Người đàn ông thổi thổi bánh, mùi hương lan tỏa vào mũi khiến người ta muốn chảy nước miếng. Cắn một miếng bánh liền cảm nhận được bánh ngoài giòn trong mềm, nhiều nước. Thịt tươi ngon miệng, thịt bò với ớt cay, vị cay tuyệt mĩ, dư vị bất tận.

Người đàn ông vừa ăn vừa uống trà sữa, ngón tay thường xuyên xẹt qua di động, bận đến tối tăm mặt mũi. Và ở bên cạnh anh, ngồi xổm đằng sau ghế dựa là một con quỷ nhỏ - hiểu đúng theo ý trên mặt chữ, đó thật sự là một con quỷ nhỏ.