Nhớ lại năm cô còn mười tuổi Giang Đệ tám tuổi, ba mẹ đối xử bất công thế nào. Cô cũng chỉ lớn hơn nó có hai tuổi ấy mà thế mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một tay cô làm hết.
Ông Giang với bà Giang ngày ngày làm trong công xưởng đóng giày đi từ sáng tới tối muộn mới về nhà. Mỗi lần về là không quên mua cho Giang Đệ một cây kem, có khi lại là một túi kẹo mà nó thích.
Giang Hỉ rất nhiều lần hỏi mẹ tại sao chỉ mua cho Giang Đệ thì cái lý do được đưa ra là em còn nhỏ, là chị phải biết nhường em. Giang Hỉ cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, những tổn thương này cô lại đem giấu chặt trong lòng. Nhưng cô đâu hề biết đây mới chỉ là khởi đầu trong chuỗi ngày khổ sở ấy.
Lớn thêm một chút cô bắt đầu lên học sơ trung còn Giang Đệ vẫn còn ở nhất trung. Trường bọn cô học chỉ là một ngôi trường nhỏ, kinh tế gia đình Giang Hỉ hiểu nên cũng không có thắc mắc gì. Hằng ngày đều đạp xe gần mười cây số mới tới được.
Mỗi buổi sáng ngủ dậy còn phải nấu cơm, giặt đồ rồi mới được đi học. Giang Đệ học nhất trung gần hơn nên nó thường xuyên ngủ dậy muộn có hôm còn quên luôn tới trường. Giang Hỉ ngoài những công việc trong nhà còn thường xuyên nhận phát tờ rơi cho một số cửa hàng.
Lý do cô làm vậy là bởi vì ba Giang và mẹ Giang thực sự không muốn cho cô tiền, mỗi lần cô muốn mua một cây bút hay một cuốn sách mới đều phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.
Hồi ấy cô chưa từng nghĩ rằng ghen ghét với em trai, có lẽ chỉ là nó còn quá nhỏ cần được yêu thương chiều chuộng. Cái suy nghĩ non nớt ấy ngày một sai đi và hình như chưa từng tồn tại. Cho đến một ngày đứa em trai bé bỏng của cô vì mải chơi điện tử đã ăn cắp tiền của ba mẹ, đến lúc bị hỏi đến thì lại đổ lỗi cho cô.
Giang Hỉ thấy bất công nhưng cũng không thể giải thích, chẳng ai chịu nghe lời cô. Cô bị Giang Nhất Đông dùng thắt lưng để đánh, cực kì ấm ức. Tiếng thắt lưng liên tục vang lên trong căn nhà nhỏ rách nát ấy, nó cứ liên tiếp quất mạnh vào da thịt cô vừa đau vừa tổn thương sâu sắc. Cho dù vết thương có bị đánh đến nứt máu cô cũng chẳng hề kêu than lấy nửa lời, cắn chặt răng nín nhịn nuốt nỗi đau đớn ấy vào trong lòng, chỉ có nước mắt là rơi xuống ướt hai gò má trắng nõn. Một cô gái mới chỉ học sơ trung đã phải chịu những tổn thương rất nhiều về mặt tinh thần và thể xác, ai có thể hiểu được sự đau đớn và giãy dụa đó? Không ai cả, chỉ mình cô nhẫn nhịn chịu đựng.
Vốn dĩ cô cho rằng là ba mẹ đã trách nhầm cô nhưng sự việc lại rẽ hướng theo một lối khác.
Tối hôm đó mẹ Giang có bảo cô đến phòng mình lấy thuốc, tình cờ lại nghe được mẹ nói với Giang Đệ. Thì ra mẹ đã biết là Giang Đệ làm, vì Giang Hỉ trước nay luôn ngoan ngoãn, hơn nữa lúc nó rời đi vội vàng mẹ cô đã trông thấy từ xa.
Giang Hỉ đã nghe thấy tất cả, đứng bên ngoài cánh cửa kia bỗng dưng thấy chua xót, tổn thương. Sau đó thì không bôi thuốc nữa, trên người cô, đặc biệt là phần lưng có những vết sẹo nhỏ. Đây mãi mãi là nỗi đau ba mẹ gây ra cho cô.
Giang Hỉ lớn lên một chút nữa thì xinh xắn, đường nét hài hòa trên gương mặt bắt đầu hiện rõ hơn. Da cô vốn dĩ đã trắng nay lại thêm dậy thì càng trắng hơn, trắng tới nỗi người ta phát hờn. Chính vì có vẻ ngoài nổi bật nên cô được rất nhiều bạn nam theo đuổi, lại có thành tích đứng đầu lớp. Các bạn nữ cực kỳ ghen tị mà cô lập, không chơi với cô nữa mà nhiều khi còn bị bắt nạt. Ở nhà thì bị đối xử bất công, đến trường thì bị các bạn thay nhau bắt nạt, Giang Hỉ bị trầm cảm nghiêm trọng.
Những năm cuối cùng của sơ trung đối với cô rất khó khăn, cô vừa phải trải qua một kỳ thi hết sức ác liệt lại phải chống chọi với căn bệnh trầm cảm từng giờ từng phút gặm nhấm trí óc, nó như muốn bức ép cô tới con đường tự sát để kết thúc cuộc đời đầy rẫy đau khổ này. Rất may là cô đã vượt qua được nhưng căn bệnh ám ảnh kia đã để lại di chứng sau này chính là lãnh cảm với người ngoài, đặc biệt là không muốn nói chuyện.
Vì thành tích của kỳ thi đầu vào cao trung rất tốt nên cô được trao học bổng và học tại một trường cấp ba trên thành phố. Cuộc sống của Giang Hỉ từ đây mới bước sang một trang mới, thoát khỏi căn nhà đầy những đau đớn và tổn thương ấy.
Quãng thời gian đó với cô tuy cực khổ kiếm tiền sinh hoạt nhưng lại là một đoạn ký ức khó có thể quên được. Thanh xuân ai cũng giấu kín trong lòng những hồi ức mà mình muốn nắm giữ, ngay đến cả đại minh tinh như cô cũng vậy.
Cũng đã là quá khứ rồi, nhớ lại còn được ích gì nữa, nó chỉ khiến cô thêm đau đớn mà thôi. Hiện thực trước mắt cô còn nghiệt ngã hơn nhiều, căn nhà và gia đình này luôn nhắc nhở cô rất nhiều điều trong đó có cả hận ý.
Mấy người kia chờ đợi cô nói, bọn họ theo dõi từng nét mặt với cử chỉ của cô. Cuối cùng thì Giang Hỉ cũng thỏa hiệp lại với bọn họ: “Nhà thì tôi có thể cho nhưng xe thì không có, xe vốn dĩ là đồ của công ty…”
Giang Nhất Đông trong đầu suy tính một hồi lâu cuối cùng mới đưa ra quyết định: “Vậy được rồi, dù sao phải có nhà mới cưới được vợ, xe thì cứ để sau vậy.”
Giang Hỉ trong lòng không biết phải nói sao, gia đình này thực sự chỉ coi cô là cỗ máy kiếm tiền thôi sao?
“Nếu đã xong chuyện thì tôi có thể đi được chưa?”
Giang Nhất Đông gương mặt hòa hoãn hơn một chút: “Mày cũng về rồi chi bằng ở lại ăn cơm sáng mai hẵng đi…”
“Không cần!” Giang Hỉ lạnh lùng thốt ra.
Có lẽ là cô cho bọn họ căn nhà nên mới cảm kích giữ chân cô lại ăn một bữa? Giang Hỉ đưa ánh mắt của mình ra ám hiệu với Vân Thường rồi lặng lẽ đứng dậy tiến ra phía cổng. Chiếc kính râm cũng được đeo lại.
Bọn họ ngồi trên xe tiến vào một khách sạn tầm trung ở thành phố này. Vân Thường xách một chút hành lý xuống giúp cho Giang Hỉ rồi hai người cùng tiến vào khách sạn.
Sau khi làm xong thủ tục các thứ, hai người mới lên nhận phòng. Gọi đồ ăn tắm rửa xong cũng đã là tối muộn. Cô đọc kịch bản cho bộ phim sắp tới rồi ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau Vân Thường đem tới cho cô một bữa sáng đồng thời cũng theo lời của Giang Hỉ mà tìm một căn nhà ở trung tâm Bắc Thành.
Giang Hỉ ngồi trên bàn vừa ăn một mấu bánh vừa nghe trợ lý báo cáo tình hình.
“Chị Hỉ, em có hỏi bên mô giới nhà ở rồi, một căn hộ ở trung tâm Bắc Thành nội thất bình thường nhất cũng là hai mươi triệu tệ bao gồm cả chi phí mô giới cùng với chi phí phát sinh trong quá trình làm sổ đỏ.”
Giang Hỉ đang ăn liền ngừng lại, cô bỏ bánh xuống giọng nhẹ nhàng: “Vậy thì lấy căn đó đi, dù sao chị cũng không quan tâm lắm. Tiền chị sẽ nói với bên ngân hàng chuyển sang cho em.”
Vân thường khẽ gật đầu một cái, nghĩ ngợi một hồi rồi lại lên tiếng tiếp: “Hôm nay vẫn là lịch nghỉ, chị có định về Tây Thành luôn không?”
“Không, chị muốn qua một vài nơi, chiều tối em hãy đặt vé!”