Bắc Thành vào cuối thu ngày càng đông nghẹt và tấp nập. Dưới lòng thành phố, một đám trẻ con cười rả rích đang chạy nô đùa. Bên lề đường là một dãy ô tô dài đậu trước một nhà hàng nổi tiếng với hàng trăm món ngon đắt đỏ. Tiếng cười khúc khích của những cô gái với gương mặt xinh xắn bước xuống khỏi chiếc ô tô cao cấp đã đỗ bên lề từ lâu.
Khung cảnh thành phố về đêm mờ ảo mà huyền diệu, hoặc cũng có thể là thứ màu u ám dung túng cho du͙© vọиɠ thấp hèn của đám người giàu có.
Trong một con hẻm cuối đường cách đó khoảng sáu mươi đến bảy mươi kilomet là một sự đối lập với sự xa hoa ấy. Ở đây toàn là những hộ gia đình nghèo khó có trình độ học vấn thấp, đa số những người ở đây đều ít hiểu biết. Bọn họ chỉ quan tâm một ngày có đủ ba bữa hay không mà thôi. Tất nhiên không có hiểu biết thì vẫn sẽ giữ trong lòng những tính cách thô bỉ và tồn tại những hủ tục đáng lên án đó chính là trọng nam khinh nữ.
Giang Hỉ chính là được lớn lên ở vùng ngoại ô nghèo khổ này.
Chiếc ô tô tiến vào cuối đường và dừng lại trước một căn nhà nhỏ, không lụp xụp nhưng cũng không quá to và nổi bật. Từ trên ô tô nữ đại minh tinh nổi tiếng nhất Tây Thành bước xuống. Cô mặc bộ đồ đơn giản, không đi giày cao gót như trên truyền hình mà thay vào đó là một đôi giày thể thao giản dị.
Nơi này đối với cô có quá nhiều kỷ niệm, những kỷ niệm mà cô không hề muốn nhớ lại. Phải, đó chính là địa ngục. Chính là thứ đã nuốt chửng tuổi thơ hạnh phúc mà đáng lẽ cô nên có, chính nơi này đã khiến những giấc mơ đẹp của cô trở thành cơn ác mộng hằng đêm.
“Chị Hỉ, có cần đem theo đồ vào không?”
Người vừa lên tiếng là Vân Thường trợ lý mới tuyển của Giang Hỉ vào tháng trước. Hôm nay người này theo cô về sắp xếp cho gia đình. Vùng ngoại ô này cách Tây Thành khá xa. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay Giang Hỷ xin nghỉ phép hai ngày để lo liệu việc nhà.
“Không cần đâu, lát nữa chúng ta trở về khách sạn.”
Vân Thường nghe xong khẽ gật đầu một cái, theo phía sau Giang Hỉ.
Cô vừa mới xuống thì cánh cửa sắt cũ kĩ ngay lập tức được mở ra. Một người phụ nữ trung niên gương mặt già dặn bước tới, nhìn Giang Hỉ tươi cười nịnh nọt: “Hỉ Hỉ, con về rồi đấy à? Mau vào đây…”
Thái độ này với lúc đòi tiền thật là khác xa nhau. Giang Hỉ tháo chiếc kính râm che gần hết gương mặt xuống theo người phụ nữ kia vào trong. Đôi mắt xinh đẹp không hề lay động mà vẫn giữ thái độ lạnh lùng cự tuyệt như có khoảng cách rất lớn. Thư ký đi đằng sau Giang Hỉ cũng không có biểu hiện gì, vào trong xem sao trước đã.
Hai người đi vào bên trong, khung cảnh căn nhà so với lúc cô rời đi có chút khác biệt. Giữa sân trồng mấy chậu hoa nhưng lại không hề có một chút sắc màu của bông hoa nào. Bên trong phòng khách là một bộ bàn ghế bằng gỗ được khảm ốc xinh xắn, nhìn qua có thể đoán được giá trị là bao nhiêu. Đã mười năm trôi qua rồi cô mới nghiêm túc trở về căn nhà này. Có một cảm giác không vui đang xâm chiếm lấy cơ thể cô. Giang Hỉ lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mắt.
Giang Nhất Đông ngồi trên ghế, tay bưng một ly trà uống một ngụm rồi đặt xuống. Vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Giang Hỉ rồi nói: “Về rồi đấy à?”
Ông ta liếc thấy một người trợ lý đi phía sau liền cười nhạt một cái: “Còn đem theo người?”
Giang Hỉ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt tiến về phía Giang Nhất Đông ngồi đối diện.
“Lần này gọi tôi về là muốn gì đây?”
Giang Nhất Đông nhấp thêm một ngụm trà nữa, ánh mắt không thèm nhìn thẳng vào mặt cô mà nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, là thế này… Giang Đệ năm nay cũng tới tuổi lấy vợ rồi mày xem thu xếp thế nào cho em nó một căn nhà khác để nó ở riêng, trung tâm Bắc Thành thì càng tốt. À bên phía nhà gái cũng muốn nó có một cái xe để tiện di chuyển. Mẹ mày vừa nói là lần này mày mang một chiếc xe khác về, cái cũ để cho em mày đi… thế nào?”
Sắc mặt của trợ lý đi phía sau Giang Hỉ vốn đã tái mét rồi. Vừa tháng trước người đàn ông này còn tới công ty làm ầm ĩ lên đòi hai nghìn vạn bây giờ lại gọi về đòi nhà với xe. Ăn cướp còn không nhanh bằng ông ta.
Nhà ở Bắc Thành này đâu phải rẻ, ông ta biết thừa như vậy nhưng lại còn đòi một căn ở trung tâm. Đúng là lòng tham không đáy.
Vân Thường vội quan sát sắc mặt của Giang Hỉ, vẫn yên tĩnh như đó không phải là chuyện lớn vậy.
“Chú Giang… không phải…” Vân Thường muốn nói một chút giúp Giang Hỉ nhưng không ngờ lại bị Giang Nhất Đông mắng một trận.
“Im miệng đi, tao nói chuyện với nó mày xen vào làm gì?” Giang Nhất Đông hắng một tiếng lớn khiến ai nấy đều giật mình.
Giang Hỉ quay đầu lại ra hiệu với trợ lý của mình sau đó lại yên tĩnh. Mất một lúc mới chịu nhả ra hai chữ: “Không có!”
Giang Nhất Đông vừa nghe xong mặt mày nhăn lại, những nếp nhăn trên gương mặt trông dữ tợn hơn bao giờ hết. Con người này hình như không có dây thần kinh xấu hổ nào hay sao. Bị Giang Hỉ thẳng thừng từ chối như vậy rồi vẫn còn tươi cười uy hϊếp: “Không có? Đường đường là một đại minh tinh chút tiền này sao có thể không có được chứ? Mày sống nhà lầu đi xe xịn rồi còn dùng toàn đồ hiệu chẳng lẽ lại không thể cho em mày một căn nhà?”
Giang Hỉ cười khẩy một cái: “Ai nói với ông như vậy?”
Giang Nhất Đông nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Giang Hỉ: “Còn chờ ai nói, tao tuy không có học thức nhưng tính tiền tao biết tất! Nghe lời tao tìm cho Giang Đệ một căn nhà thật tốt còn nếu không…”
Trợ lý đi cùng Giang Hỉ vốn đã tức tới đỏ cả mặt, đúng là không biết xấu hổ thật mà.
Giang Hỉ hít thở mạnh một cái: “Ông sẽ tới công ty tôi gào thét như lần trước?”
“Đúng là hiểu ý ta.”
“Ông không sợ mất mặt sao? Hay là nói ông vốn dĩ đâu cần mặt mũi, chỉ cần ngửa tay ra xin tiền là được chứ gì?”
Giang Nhất Đông bị Giang Hỉ làm xấu mặt ngay lập tức cầm ly trà trên bàn dơ lên định ném về phía Giang Hỉ nhưng hành động này còn chưa thực hiện được thì lời của Giang Hỉ làm ông ta ngay lập tức dừng lại.
“Ông cứ ném đi, tôi dùng gương mặt này để kiếm tiền, nó bị hủy rồi thì ông cũng đừng mong có nhà với xe cho đứa con trai bảo bối của ông.”
Thái độ của Giang Hỉ rất cứng rắn khiến cho người đàn ông ngồi đối diện cũng phải kiêng dè. Ly trà trên tay cũng dần dần được đặt lại về vị trí cũ. Giang Nhất Đông bắt đầu thỏa hiệp: “Lần cuối đi, dù sao Giang Đệ cũng là em trai mày. Mày không thể trơ mắt nhìn nó không lấy được vợ chứ?”
Mày Giang Hỉ nhướn lên: “Em trai?”
Hai từ này khiến cô cười lên một tiếng. Nụ cười có mấy phần châm chọc. Chỉ vì hai chữ này mà cô biết bao nhiêu lần bị đối xử bất công.