Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 69: Hiểu lầm

Nếu là trước đây cô tuyệt đối sẽ không nhờ người đàn ông này nhưng bây giờ là chuyện liên quan đến sinh mạng, ngoài anh ta ra không ai còn có khả năng. Cô nhẹ giọng: “Tôi muốn nhờ anh một chuyện, rất gấp, tôi cần ngay lập tức.”

“Ồ? Vậy em định trả ơn tôi thế nào đây? Có thể tính lên cơ thể em không? Hay là nói chúng ta làm giao dịch.”

Nhiều năm không gặp lại Dịch Tư Nghiêm sao lại thay đổi tới chóng mặt như thế? Có phải hay không cô gọi nhầm số, nhầm người? Châu Liên nghi ngờ một chút sau đó lại vội vàng bác bỏ. Nếu như không phải là anh thì giọng sao có thể quen thuộc như thế? Nếu như không phải là anh sao lại biết tới cô được đây?

Châu Liên bỏ qua suy nghĩ trong đầu, nghiến răng: “Dịch Tư Nghiêm, anh còn đang mặc quân phục không? Sao lại có thể thốt ra những lời vô sỉ như vậy?”

Tiếng cười nhàn nhạt từ đầu dây bên kia truyền sang: “Ha… ha, Châu Liên, em biết thừa tôi chỉ có hứng thú với cơ thể em, nói đi nhờ tôi chuyện gì?”

Châu Liên biết khi gọi cho người đàn ông này đồng nghĩa với việc cô phải chịu chấp nhận hi sinh, nhưng Tô Tư Yên, cô ấy rất tốt, giúp đỡ cô rất nhiều, Á Hiên lại còn rất thích cô ấy nữa. Bây giờ cô ấy cần sự giúp đỡ cô không thể không giúp, hơn nữa cái thân thể này của cô cũng sớm bị anh ta chơi chán rồi, đâu phải vẫn còn trinh tiết nữa, cô không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp đề nghị: “Giúp tôi cho một trực thăng tới đây, địa chỉ là thôn Hàn Xá thuộc vùng xxx, tôi cho anh thời gian 2 tiếng, nếu không có trực thăng tôi trực tiếp gọi cho người khác.”

Dịch Tư Nghiêm tức giận: “Em dám sao? Em lại nghi ngờ khả năng của tôi? Tôi sẽ xem vẻ mặt khi rêи ɾỉ dưới thân tôi sung sướиɠ còn kiêu ngạo được bao lâu.”

Cô trực tiếp cúp máy, chạy về nhà chuẩn bị chút đồ, cô cần lên thành phố. Trước khi Dịch Tư Nghiêm đi, cô tuyệt đối không để Á Hiên gặp người đàn ông này.

Châu Liên dặn dò Á Hiên vài lời: “Con ở đây chăm sóc cô Kỷ, mẹ phải trở về bệnh viện thành phố để cứu con gái cô ấy, chúng ta cùng nhau giúp đỡ cô Kỷ được không?”

Á Hiên gật đầu, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể xa mẹ quá lâu vậy nên cô phải tranh thủ thời gian về sớm nhất có thể.

“Khi nào mẹ trở về?” Á Hiên hỏi cô.

Châu Liên xoa đầu con gái nhỏ: "Rất nhanh thôi, Á Hiên ngoan, chúng ta móc ngoéo được không?’

Á Hiên gật đầu đưa ngón tay út lên móc lấy ngón tay út của Châu Liên: “Mẹ hứa sẽ sớm về với Á Hiên của mẹ.”

“Á Hiên cũng hứa chăm sóc cô Kỷ và em thật tốt.”

Châu Liên ôm con gái nhỏ vào lòng, hôn lên trán nó: “Mẹ sẽ rất nhớ con.”

Cô đứng dậy, dứt áo rời đi, để lại đứa con gái nhỏ mắt đỏ hoe. Châu Liên vừa tới phòng sinh thì trực thăng của Dịch Tư Nghiêm tới. Anh ta khoác trên mình bộ quân phục, vẻ mặt hững hờ nhìn cô. Cô dặn dò bác sĩ rồi phối hợp cùng với người của trạm xá đưa đứa trẻ lên trực thăng. Vừa nhìn thấy đứa trẻ ánh mắt Dịch Tư Nghiêm chợt nheo lại không vui nhìn cô nghi hoặc: “Con của cô và người đàn ông khác?”

Châu Liên không phủ nhận, cô đem theo đứa nhỏ lên trực thăng mặc kệ anh ta chất vấn. Anh kéo tay cô lại, lần nữa nhắc lại: “Con của cô và người đàn ông khác?”

“Anh quan tâm làm gì? Giữa tôi với anh chỉ là giao dịch.” Châu Liên nhàn nhạt trả lời.

“Cô thực sự chỉ nghĩ như vậy?”

“Tôi thực sự nghĩ như vậy đấy, được rồi anh mau lên trực thăng đi, sao trước kia tôi không biết Dịch Tư Nghiêm anh nhiều chuyện như vậy.”

Vẻ mặt Dịch Tư Nghiêm không vui, đáy mắt có chút giận dỗi nhưng chỉ là vụt qua, anh tiếp tục kéo cô lại lần nữa nói khẽ vào tai cô: “Vậy nòi giống đắt giá của tôi em tính thế nào? Tôi cho em miễn phí mà em không thèm lại đi lấy dăm ba cái loại rẻ tiền này.”

Châu Liên đỏ mặt quay lại lườm anh một cái: “Dịch Tư Nghiêm, anh có thôi đi không?”

Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào môi cô, môi anh tiến gần đến môi cô, cô dùng hết sức đẩy anh ra, tát anh một phát mạnh. Âm thanh này khiến người khác phải chú ý.

Dịch Tư Nghiêm cho tay lên lau vết máu ở khóe môi, miệng nhếch lên một chút, tay chạm vào quai hàm cô, kéo gương mặt gần về phía anh, ghé sát vào tai cô: “Cô càng như vậy tôi càng thích, nói cho cô biết cái giá phải trả cho việc cứu con của thằng đàn ông khác là một đứa con của tôi, lần này tôi xem cô trốn thoát bằng cách nào.”

Nước mắt Châu Liên lăn dài trên khóe mắt, Dịch Tư Nghiêm chạm môi vào đó, giọng cười lạnh: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm.”

Cả người Châu Liên tê cứng, cô rất sợ người đàn ông trước mắt này, nếu để anh phát hiện ra sự tồn tại của Á Hiên, cô sợ bản thân mình sẽ không giữ được nó mất. Nhà họ Dịch chắc chắn sẽ không tha cho cô.

Á Hiên từ trong phòng nhìn ra thấy nước mắt trên mặt của Châu Liên vội chạy ra ngoài, nó liên tục đánh vào chân của Dịch Tư Nghiêm: “Đừng khi dễ mẹ tôi, tôi đánh ông.”

Châu Liên nhìn thấy Á Hiên mặt tái mét, vội vàng đẩy Dịch Tư Nghiêm ra, ôm lấy con bé chạy tới giao cho bác sĩ Trần: “Giúp tôi trông chừng con bé cho tới khi tôi trở lại.”

“Cô yên tâm.”

Châu Liên lần nữa dặn Á Hiên: “Đừng lo cho mẹ, hứa với mẹ phải thật ngoan.”

Á Hiên mếu máo: “Vâng, con sẽ nghe lời mẹ.”

Châu Liên lau nước mắt cho con gái rồi nói lười tạm biệt: “Được rồi, mẹ đi đây, khi về mẹ sẽ mua thật nhiều quà cho con, Á Hiên của mẹ rất ngoan.”

Châu Liên không để kéo dài thời gian thêm nữa, cô chạy thẳng lên trực thăng, ngồi vào ghế, chốt dây an toàn. Cô lấy tay lau nước mắt, cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ.

Dịch Tư Nghiêm cũng theo cô lên, ngồi bên cạnh cô châm biếm: “Mới có 5 năm không gặp, cô đã thành mẹ của thiên hạ mất rồi.”

Châu Liên không muốn nghe những lời châm biếm đó, cô quay đầu về phía cửa, không nói không rằng. Dịch Tư Nghiêm cũng không còn hứng thú châm chọc thêm nữa, chờ một lát tâm trạng anh ổn định hơn, giọng trầm vang lên, anh hỏi cô: “Tại sao năm đó lại bỏ đi như vậy?”

Châu Liên vẫn im lặng, cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa. Lần này thì Dịch Tư Nghiêm không để cô né tránh nữa, trực tiếp kéo cô lại chất vấn: “Tại sao năm đó lại rời đi? Em có biết tôi tưởng em đã chết trên chuyến bay kia rồi không? Tại sao em lại không cần tôi?”

Châu Liên lắc đầu: “Tôi với anh vốn dĩ không phải cùng một loại người, năm đó tôi đồng ý sinh con cho anh một là vì tự do mà vốn dĩ thuộc về tôi. Hai là muốn lợi dụng anh để báo thù nhưng ngờ đâu anh lại chẳng thể vì tôi mà ra tay với người nhà, bây giờ anh rõ rồi chứ?”

“Vậy còn sợi dây chuyền này thì sao?” Dịch Tư Nghiêm hỏi cô.